Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 126. Ăn vạ

Chương 126: Ăn vạ
Đại khái cũng là vì sau khi đến nhà Tô Tiếu Tiếu, mọi người đều rất tốt với cậu bé, Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành đã uốn nắn tam quan của cậu bé, đặc biệt là ở chung với Cơm Nắm nhỏ lâu ngày khiến cả người cũng trở nên tự tin và có sức sống hơn rất nhiều, không còn nhẫn nhục chịu đựng nữa, nhất là khi chạm đến một điểm nào đó của cậu bé ví dụ như mắng Tô Tiếu Tiếu và Cơm Nắm thì cậu bé sẽ bùng nổ, một hơi nói hết những lời áp chế trong lòng ra.
Tô Tiếu Tiếu rất thương đứa trẻ, kéo cậu bé qua ôm vào lòng rồi xoa đầu cậu bé: “Không khóc, dì Tô tin Trụ Tử, trẻ con nhà chúng ta vẫn là đàn ông mạnh mẽ, cứ nói chuyện rõ ràng là được, chủ nhiệm Lưu sẽ trả lại công bằng cho chúng ta.”
Loại cảm giác được người tin tưởng và bảo vệ quá tốt, Trụ Tử nhỏ không những không ngừng rơi nước mắt ngược lại còn ôm chân Tô Tiếu Tiếu khóc dữ dội hơn, cậu bé không phải đứa nhỏ không có người quan tâm, cậu bé đã có người giám hộ.
Tô Tiếu Tiếu lạnh lùng liếc mắt nhìn những người trong phòng một vòng: “Thời gian dài bỏ bê con của mình, thậm chí ngay cả bản thân mình cũng đi ức hiếp một đứa trẻ đáng thương không cha không mẹ quan tâm, đứa nhỏ này vẫn là con mồ côi của liệt sĩ ở quân khu chúng ta đấy, bình thường các người không giúp đỡ cũng thôi đi, lại còn có thể diện đứng ở nơi này kêu con nhà chúng tôi xin lỗi và đền tiền thuốc men? Các người thật sự không cảm thấy thẹn, không sợ cha của đứa trẻ buổi tối ở trong mộng của các người tìm các người đòi lại công bằng sao?”
Đại Thụ mạnh miệng quen rồi, cũng bị Trình Lệ Phương dạy thành coi trời bằng vung, mấy đứa trẻ khác đều im lặng cúi đầu nhưng chỉ có cậu ta là còn nói: “Hôm nay nó mang kẹo sữa, bọn cháu đòi nó thì nó không cho, đánh nó mà còn dám đánh trả, chính là lỗi của nó cơ mà!”
“Đại Thụ, con câm miệng!” Trình Lệ Phương quát con trai.
Trương Trụ bình thường chính là đứa nhỏ không thích chủ động nói chuyện, mới đầu cô ta còn cho rằng cậu bé là một đứa câm, lên lớp đưa ra câu hỏi mà cậu bé cũng không chịu trả lời, phạt đứng thì cậu bé cũng ngoan ngoãn ra đứng ở cửa, vừa rồi chủ nhiệm Lưu hỏi cậu bé, cậu bé còn đang lì ra đó ngang bướng muốn chết, một chữ cũng không chịu nói, Trình Lệ Phương còn cho rằng đợi Tô Tiếu Tiếu tới sẽ giễu cợt cô ta một phen, bắt xin lỗi rồi đền tiền thuốc men là xong chuyện, nào có ngờ được đứa trẻ này sẽ nói như vậy?
Náo loạn nửa ngày vẫn là con trai mình đánh người trước, đúng là rất buồn bực.
Thời buổi này dân phong thuần phác vẫn là người tốt chiếm đại đa số, mới đầu mấy phụ huynh khác cũng tưởng rằng là Trụ Tử vô duyên vô cớ đánh người, dù sao cũng chưa từng có người nào phản ánh với bọn họ rằng con nhà mình từng bắt nạt Trụ Tử hết, nhưng nghe xong lời của Trụ Tử và Tô Tiếu Tiếu, rồi thêm Đại Thụ nói như vậy, lại nhìn thấy Trụ Tử đáng thương như thế, vất vả lắm mới có được kẹo sữa còn bị bọn trẻ cướp mất, chẳng trách đứa nhỏ đáng thương như thế sẽ một mình phản kháng đánh lại mấy người bọn họ.
Mấy phụ huynh kiểm điểm lại mình xong, đã lập tức kéo con tới xin lỗi Trụ Tử và Tô Tiếu Tiếu, nói mình sẽ về nhà dạy dỗ con lại cho tốt, có phụ huynh còn tét vào mông con mình ngay trước mặt bọn họ, nói nếu như sau này bọn trẻ còn bắt nạt Trụ Tử nữa thì cứ việc nói với bọn họ, bọn họ sẽ trực tiếp lấy gậy đánh, khiến mấy đứa trẻ ngỗ nghịch đều bật khóc oa oa.
Phụ huynh tốt bụng còn nói nếu như Trụ Tử cần đi viện thì tiền viện phí bọn họ cũng bằng lòng trả.
Tô Tiếu Tiếu cúi người nhìn vết thương của Trụ Tử thấy cũng không tính là nặng, chỉ là dưới khóe mắt có một vết bầm nhỏ, Trụ Tử cũng hung dữ, ngược lại đánh con nhà người ta không nhẹ, có đứa trên mặt còn bị cào vài đường, bọn họ ra tay trước nên hiển nhiên Tô Tiếu Tiếu cũng sẽ không đền tiền thuốc thang cho bọn họ, tóm lại cho bọn trẻ bắt tay làm hòa, sau này không đánh nhau nữa rồi chuyện này coi như xong.
Bản thân chủ nhiệm Lưu cũng cảm thấy xấu mặt, không ngờ cuối cùng sự việc lại phát triển thành ra như vậy. Ông ta kêu những phụ huynh khác dẫn con về trước, trong văn phòng chỉ còn lại chủ nhiệm Lưu, Trình Lệ Phương, Đại Thụ, Tô Tiếu Tiếu và Trụ Tử nhỏ.
Con trai không biết tranh giành khiến Trình Lệ Phương lỗ to một vố, nhưng lúc này cũng chỉ có thể cắn răng thừa nhận: “Thật xin lỗi chủ nhiệm Lưu, Trương Trụ vẫn luôn không nói chuyện, tôi cho rằng là nó ra tay đánh người trước, tôi cũng không ngờ sẽ như vậy.”
“Xin lỗi!” Tô Tiếu Tiếu mở miệng nói trước khi chủ nhiệm Lưu lên tiếng.
“Cái gì?” Trình Lệ Phương không hiểu ý của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận