Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 81. Hơi ấm

Chương 81: Hơi ấm
Cô thả Bánh Đậu xuống: “Bánh Đậu ngoan tìm chỗ ngồi xuống, đừng ra khỏi sân này, để mẹ đi xem bà nội.”
Bánh Đậu nhỏ gật đầu, vung đôi chân nhỏ đi “bịch bịch bịch” đến một tảng đá gần đó ngồi xuống, đôi mắt to đen láy sáng ngời nhìn mẹ không chớp.
“Trụ Tử đừng sợ, đưa hộp cho dì nào, bà nội có thể chỉ bị đập đầu hôn mê thôi, không nghiêm trọng như vậy đâu.” Tô Tiếu Tiếu an ủi Trụ Tử nhỏ.
Thật ra những lời này đều là cô đang an ủi Trụ Tử nhỏ, cô không phải sinh viên học y nên cũng không chắc chắn cho lắm, nếu như va đập mạnh trong đầu xuất huyết cũng có khả năng sẽ chấn động não, cho nên người già lớn tuổi nhất định phải cẩn thận một chút, có rất nhiều lúc các bạn nhỏ vấp ngã đều không phải chuyện lớn nhưng rất nhiều người già ngã đều không đứng dậy nổi.
“Bà nội ngã bao lâu rồi cháu mới tới tìm dì?” Tô Tiếu Tiếu hỏi.
Trụ Tử lau nước mắt: “Bà ngã xuống đã bất động, cháu gọi bà cũng không thấy bà trả lời, còn chảy máu nữa nên cháu lập tức ra ngoài tìm người ngay.”
Kiếp trước Tô Tiếu Tiếu từng học qua một vài kiến thức cấp cứu nhưng chưa bao giờ dùng đến, cũng đã quên gần hết, cô không dám tùy tiện di chuyển bà cụ, bị thương ở đầu hoặc là gân cốt gì đó có khả năng còn tạo thành vết thương thứ hai.
Cô nhìn đồng hồ tính thời gian, phỏng chừng phải mười phút nữa.
Cô ngồi xuống thử dò hơi thở ở mũi của bà cụ thấy hô hấp bình thường, gọi vài câu không có phản ứng rồi cũng không dám động vào nữa, chỉ cần đảm bảo hô hấp thông thuận đợi bác sĩ tới là xong, cô nói với Trụ Tử: “Trụ Tử mau, cháu đi ra đầu đường đợi, cháu nhận ra bác sĩ mặc áo khoác trắng chứ? Nhìn thấy bọn họ hoặc là Cơm Nắm thì dùng tốc độ nhanh nhất dẫn người qua đây, tiết kiệm thời gian tìm đường.”
Trụ Tử tìm được người đáng tin cậy cũng gật đầu chạy đi.
Tô Tiếu Tiếu nhìn thấy sắc mặt của bà cụ không đến mức trắng bệch, cảm thấy chắc hẳn không nghiêm trọng quá, hy vọng bác sĩ nhanh đến một chút, còn muộn nữa cũng không chắc sẽ xảy ra vấn đề lớn gì nữa.
Thật ra Tô Tiếu Tiếu trong lòng rất sốt ruột, cô chuyển tầm nhìn lên người Bánh Đậu, vừa vặn nhìn vào đôi mắt to sáng ngời và trong trẻo của bé con.
Đứa nhỏ ngồi nghiêm chỉnh, ưỡn thẳng thắt lưng ngồi bất động trên tảng đá nhỏ, thấy mẹ nhìn qua còn cong đôi mắt lại nhìn mẹ, lộ ra tám cái tăng sữa.
Tâm trạng của Tô Tiếu Tiếu dịu đi một chút, vừa cười vừa bảo: “Bánh Đậu nhỏ đừng sợ, bà ngoại ngã một cái bị thương ở đầu cho nên chảy máu, sau này Bánh Đậu nhỏ đi đường cũng phải cẩn thận hơn, bằng không ngã sẽ rất đau đó.”
Bánh Đậu nhỏ gật đầu cái hiểu cái không.
Trụ Tử trở về rất nhanh, cậu bé vừa ra đến đầu đường lớn đã đụng mấy người mặc đồ trắng đang hỏi đường, một người trong đó bế Cơm Nắm chạy, nên mau chóng dẫn người qua đây.
Hàn Thành không tới, không biết là Cơm Nắm không tìm được người hay là đang bận nữa.
“Bà cụ đập đầu bị thương bây giờ hôn mê bất tỉnh, được hơn hai mươi phút rồi, chưa di chuyển qua.” Tô Tiếu Tiếu dùng ngôn ngữ đơn giản ngắn gọn nhất để giải thích ngọn nguồn sự việc.
Người tới lại là Trần Ái Dân, anh ta ôm Cơm Nắm, phía sau còn có hai hộ sĩ khiêng cáng, nhìn thấy Tô Tiếu Tiếu ở đây cũng không bất ngờ. Dù sao cũng là Cơm Nắm đi tới bệnh viện cầu viện binh, đứa nhỏ mồm mép lanh lợi chỉ vài ba câu đã nói rõ mọi chuyện, mà chủ nhiệm Hàn lại đang họp nên anh ta trực tiếp dẫn người qua đây.
Trần Ái Dân thả Cơm Nắm xuống rồi thay thế vị trí của Tô Tiếu Tiếu, tay chân lưu loát kiểm tra tình hình của bà cụ, sau khi kiểm tra xong con ngươi, hô hấp và mạch lập tức cấp cứu.
Không bao lâu sau thì bà nội của Trụ Tử mở mắt, bác sĩ Trần hỏi bà ta vài câu hỏi đơn giản, thấy tuy bà ta rất yếu nhưng vẫn có thể trả lời được, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, kêu hộ sĩ đỡ bà cụ ngồi dậy, bắt đầu giúp bà ta xử lý vết thương sau đầu.
Bác sĩ Trần mang đầy đủ thiết bị, sau khi cắt tóc của bà ta mới bắt đầu xử lý vết thương.
“Trụ Tử không cần lo lắng, bà nội chỉ bị thương ngoài da thôi, chăm sóc ít bữa là có thể tốt lên.” Trần Ái Dân thấy đứa nhỏ đỏ hoe mắt, nước mắt rơi như mưa, cô nhi quả phụ cũng thật đáng thương quá, nếu không phải Cơm Nắm thông báo kịp thời, chỉ sợ kéo dài thêm hơn mười phút nữa hậu quả sẽ thảm không tưởng được.
Tô Tiếu Tiếu cũng thở phào nhẹ nhõm, xoa đầu Trụ Tử, thời buổi này trình độ chữa trị không tính là phát triển nhưng chỉ cần không phải chảy máu trong đầu hoặc là vết thương diện tích vô cùng lớn thì chắc hẳn vấn đề không lớn.
[Góc cảm ơn: Đã trả nốt 2 chương, tổng cộng hôm nay mình đăng 16 chương rồi nha, cảm ơn tình cảm của cả nhà dành cho truyện, nay cũng gần cuối tháng rồi, mn có kim phiếu mn giữ giúp mình sang đầu tháng đẩy cho truyện nha, hứa sẽ bạo chương ^^.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận