Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 399: Nhìn rõ

Đại Bảo sợ nước cho nên vẫn chưa học bơi sớm đã mất bình tĩnh, nghe được Cơm Nắm nhắc nhở như vậy cậu bé quay người chạy về nhà cầu viện binh.
Cơm Nắm nói xong đã nhảy xuống nước bơi qua, cũng may mùa đông dòng nước không xiết, Lưu Thủy Tiên chỉ đang ở một chỗ đạp nước mà không trôi đi xa, nhưng nước mùa đông thật lạnh, Cơm Nắm xuống dưới chưa được một lúc mà răng đã bắt đầu va lập cập.
Cơm Nắm một tay kéo Lưu Thủy Tiên, một tay tóm cành trúc mà Dương Lâm đưa qua, Dương Lâm và Tiểu Bảo hợp lực kéo người lên bờ.
Khi người đang chìm xuống nước sẽ liều mạng tóm lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, Lưu Thủy Thiên ôm chặt Cơm Nắm, cô ta vốn nặng hơn Cơm Nắm rất nhiều, lại thêm một thân quần áo dày đã ngấm nước hết lại càng nặng hơn, Cơm Nắm người nhỏ sức nhỏ, nếu không phải mượn sức của cây trúc,nói không chừng đã bị cô ta kéo chết chìm rồi.
Ba người đồng tâm hiệp lực vất vả nửa ngày mới xem như kéo được Lưu Thủy Tiên lên, lúc này Cơm Nắm đã lạnh đến tím tái mặt mày.
Tiểu Bảo đưa áo bông qua: “Cơm Nắm, mau, cởi quần áo ra, mặc thẳng áo bông lên.
Tay của Cơm Nắm đã đông cứng, lạnh đến giậm chân, Tiểu Bảo mau chóng giúp cậu bé cởi quần áo ướt rồi mặc
áo bông lên người cậu bé.
Cơm Nắm ôm áo bông ra sức chạy, vẫn cảm thấy vô cùng lạnh.
Dương Lâm nhìn thấy Lưu Thủy Tiên đã hôn mê mà mặt mày cũng trắng bệch, trong phút chốc không biết nên
làm thế nào.
Cũng may nơi này cách nhà bọn họ không xa, bọn trẻ gọi người tới chỉ phí chút thời gian, Lý Ngọc Phụng và Tô Tiếu Tiếu đã chạy tới. Đại Bảo trở về nói từ đầu đến đuôi sự việc, lại nhìn thấy hai người này, Tô Tiếu Tiếu còn có gì không hiểu nữa? Không ngờ chuyện mà cô lo lắng nhất vẫn sẽ xảy ra.
Lý Ngọc Phụng biết có người rơi xuống nước lại nghe thấy Cơm Nắm ngày đông xuống nước cứu người, sợ đến mức mạng bay mất một nửa, nhưng bà ấy vẫn còn nhớ dặn dò Đại Bảo ở nhà chăm sóc cho em trai em gái, rồi cùng con gái mỗi người mang một cái chăn bông tới đây.
Tô Tiếu Tiếu quyết định thật nhanh dặn dò: “Cơm Nắm cởi quần ướt ra, quấn chăn bông vào lập tức về nhà tắm
nước nóng ngay!”
Cô lại nhìn về phía Dương Lâm: “Không có chuyện của anh, anh mau về nhà đi.
Cả người Dương Lâm vẫn còn ngơ ngác, chỉ vào Lưu Thủy Tiên: “Nhưng, nhưng, nhưng cô ta…”
Tô Tiếu Tiếu nói: “Nếu như anh không muốn bị cô lừa bịp, bị ép phải lấy người về thì mau đi đi. Bây giờ Dương Lâm đang giúp đại đội ghi sổ, cho dù các xã viên đều không đi làm thì mỗi ngày anh ta vẫn sẽ
quen về văn phòng xem có việc gì hay không, khi trở về gặp được Lưu Thủy Tiên thuận tiện nói với cô ta chuyện
bọn họ không hợp.
Lưu Thủy Tiên hỏi ngược lại anh ta có gì không hợp? Dương Lâm cho rằng mình và mẹ mình đều đã hiểu sai ý
nên nói đến mặt mày đỏ bừng.
Lưu Thủy Tiên vẫn như thường lệ nói cô ta không hiểu ý của một vài câu thơ cho lắm, hỏi có thể xin anh ta chỉ dạy hay không, nói chuyện bên đường không thuận tiện có thể đi tới bên đống rơm nói một chút. Dương Lâm không có lòng đề phòng gì đối với người khác, lại thêm trước đây thi thoảng cũng sẽ nói chuyện như vậy nên mới theo cô ta, ai biết đột nhiên cô ta kéo anh ta hỏi cô ta lớn lên có đẹp hay không, có ưa nhìn hay
không?
Dương Lâm là một quân tử phi lễ chớ nhìn hiển nhiên tránh khỏi cô ta, ai biết cô ta lại chẳng hiểu sao đi nhảy xuống sông, nói thật bây giờ anh ta vẫn còn đang ngơ ngác.
Lý Ngọc Phụng đã cởi áo của Lưu Thủy Tiên xuống, Tô Tiếu Tiếu không để ý đến Dương Lâm, lại nói một câu:
“Anh ở nơi này cũng không giúp được, nhìn người cô ta thì thật sự phải lấy cô ta về đấy, nếu như anh muốn lấy
thì cứ ở lại đi.
Dương Lâm lại đỏ mặt, nói một câu “cảm ơn” mới lảo đảo quay người đuổi theo Tiểu Bảo và Cơm Nắm nhỏ ở
đằng trước.
Anh ta chạy tới ngồi xổm trước mặt Cơm Nắm nhỏ: “Để chú cõng cháu, như vậy sẽ về nhà nhanh hơn một chút.
Vốn dĩ đi đường dễ ấm hơn nhưng Cơm Nắm nhỏ thật sự quá lạnh rồi nên cũng không khách sáo, chậm rãi bò lên lưng anh ta, Tiểu Bảo ở phía sau giúp cậu bé túm chặt chăn bông, ba người nhanh chóng chạy vào nhà. Lý Ngọc Phụng cởi sạch quần áo ướt của Lưu Thủy Tiên, hai mẹ con đồng tâm hiệp lực quấn cô ta vào chăn bông, Tô Tiếu Tiếu thấy cô ta không có phản ứng gì, cố gắng nhớ lại tình huống cấp cứu học được ở kiếp trước ấn lên ngực cô ta làm hồi sức tim phổi cho cô ta.
Lý Ngọc Phụng nhìn không hiểu mới hỏi Tô Tiếu Tiếu: “Con gái, con đang làm gì thế? Chúng ta vẫn nên mau đưa
cô ta về trước đã”
Tô Tiếu Tiếu không có cách đáp lại lời mẹ cô mà chỉ có thể bảo: “Phải loại bỏ nước mà cô ta đã uống vào mới
được.
999 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận