Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 417: Trụ Tử đến

Tết đông ấm người vui nhất là đám trẻ, lần trước về là mùa đông lạnh nên bọn trẻ thường xuyên bị nhốt trong
sân không thể ra ngoài, nhưng lần này thì khác, ông mặt trời rất nể mặt, mỗi sáng đều thức dậy làm việc, suốt mấy ngày tết Đại Bảo và Tiểu Bảo ngày nào cũng dẫn Cơm Nắm nhỏ và Bánh Đậu nhỏ đi chơi, gần như chơi hết những chỗ có thể chơi ở trong thôn một lần.
Sáng mùng bốn tết, Hàn Thành dẫn Trụ Tử nhỏ trở về, cả gia đình vui vẻ giống như lại đón tết một lần nữa.
Đồ mà Hàn Thành mang về thật sự không ít. Chân giò kho nước tương bự và vịt quay lớn đều mang mỗi thứ hai phần về, kinh bát kiện và các đồ ăn vặt đặc sản ở thủ đô đều đựng đầy một túi to, còn có cả lì xì mà ông cụ và vợ chồng Trương Hồng Đồ cho đám trẻ khiến đám trẻ trong nhà đều cực vui vẻ.
Hơn một năm rồi Lý Ngọc Phụng chưa gặp Trụ Tử, bà ấy phát cho cậu bé một bao lì xì, ôm đứa trẻ xoa đầu, lại
so đầu của cậu bé mà cảm thán: “Lần đầu tiên bà ngoại gặp cháu cháu mới đến eo bà thôi, giờ cháu sắp cao hơn cả bà ngoại rồi. Đám trẻ trong nhà thật sự lớn nhanh như thổi, đứa này cao hơn đứa kia.
Trụ Tử ôm bà ngoại đã lâu không gặp, bảo: “Bà ngoại, Cơm Nắm còn lớn nhanh hơn cháu, cháu hơn em ấy một
tuổi mà em ấy lại cao ngang cháu.
Lý Ngọc Phụng vừa cười vừa bảo: “Đại Bảo còn hơn cháu một tuổi, không phải thằng bé cũng cao ngang cháu
hay sao?”
“Đại Bảo vẫn cao hơn cháu ạ? Trụ Tử nhỏ nghĩ lại thấy cũng đúng, Cơm Nắm lớn lên nhanh nhất, lại cao ngang Đại Bảo hơn hẳn cậu bé hai tuổi.
Cả gia đình phát lì xì cho Trụ Tử nhỏ. Đại Bảo và Tiểu Bảo đi lên đúng kiểu gấu ôm. Năm đứa trẻ tay nắm tay
vây ba đứa trẻ ở giữa quay vòng vòng, toàn bộ sân đều là tiếng nói cười vui vẻ của lũ trẻ. Cháu trai đầy cả sảnh đường, lại còn đứa nào cũng thông minh ngoan ngoãn, Lý Ngọc Phụng và Tô Vệ Dân càng cười híp cả mắt lại, đừng nói là thôn Tô Gia, đại khái là toàn bộ công xã cũng không tìm được ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại nào hạnh phúc hơn bọn họ.
Tô Tiếu Tiếu nhìn thấy đồ mà Hàn Thành mang về không nhịn được mà hỏi anh: “Năm nay phát hai phần chân giò và vịt quay sao? Sao không để lại cho đám người Nhã Lệ và ông nội của Trụ Tử ăn?”
Hàn Thành đã nhiều ngày không gặp vợ nhưng người đông nên cũng không tiện ôm cô, chỉ đành đáp với giọng
dịu dàng: “Những phần đó phát ba mươi đã ăn hết rồi, phần này là ông cụ mới kêu người đi mua cho anh mang
về.”
“Nhà ông cụ vẫn khỏe cả chứ?” Tô Tiếu Tiếu hỏi.
Hàn Thành gật đầu: “Đều rất khỏe, cơ thể rất cường tráng, chỉ là Trụ Tử theo anh về sớm như vậy khiến ông cụ
có hơi không vui”
Tô Tiếu Tiếu có thể tưởng tượng ra cảnh đó, cô bật cười.
“Trụ Tử đổi tên rồi, Tu Viễn, Trương Tu Viễn. Hàn Thành bảo.
Tô Tiếu Tiếu đọc nhẩm một chút, gật đầu: “Rất hay, rất hợp với tính cách của Trụ Tử, ngày mai chúng ta về sao?”
Cái tên này thật sự phù hợp với khí chất của cậu bé.
Hàn Thành gật đầu: “Đúng vậy, mùng sáu đầu năm phải đi làm rồi.
Tô Tiếu Tiếu nhíu mày: “Trụ Tử về ở có một đêm đã phải đi, cha và mẹ chắc chắn không nỡ, hay là anh về trước
đi, em và lũ trẻ ở lại thêm vài ngày, đến khi đó ngồi xe lửa về cũng được.
“Không được!” Giọng nói của Hàn Thành kiên định, lắc đầu: “Em chưa trải qua xuân vận không biết đông cỡ nào
đâu, Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi còn nhỏ, anh không yên tâm.
Tô Tiếu Tiếu chưa từng ăn thịt heo cũng đã từng thấy heo chạy, kiếp trước mỗi năm đều nhìn thấy đại quân đón
xuân đông nghìn nghịt từ nam ra bắc trên thời sự, nghĩ lại thấy vẫn nên bỏ đi.
Bánh Trôi nhỏ ôm xong anh Trụ Tử mà mình nhớ thương cũng rất nhớ cha, lại chạy bịch bịch bịch qua ôm đùi
cha: “Cha ơi ôm…”
Hàn Thành cúi người ôm con gái bảo bối, dùng trán mình cọ lên trán cô bé: “Con gái nhớ cha sao?”
Bánh Trôi nhỏ hiện ra lúm đồng tiền nhỏ gật đầu: “Nhớ nắm…”
Hàn Thành thơm lên mặt con: “Ngoan, cha cũng nhớ con.
Bánh Bao nhỏ thì khác, cảm ứng đối với thức ăn đại khái là thiên phú của mỗi một đứa nhỏ phàm ăn, Tô Tiếu
Tiếu vừa lấy vịt quay ra, Bánh Bao nhỏ đã trực tiếp chạy về phía vịt quay há mồm cắn con vịt…
Quá cứng không dứt được, đành nhả miệng cắn miếng thứ hai.
Tô Tiếu Tiếu nắn gương mặt của Bánh Bao nhỏ: “Nhả miệng ra nào, con vịt vẫn còn lạnh, phải hâm nóng lại mới
có thể ăn bằng không sẽ đau bụng”
Bánh Bao nhỏ buông lỏng miệng, nước miếng còn dây lên trên: “Mẹ, thơm quá…” Tô Tiếu Tiếu thở dài, tuy rằng
cô thích mày mò nấu đồ ăn nhưng cũng không thèm khát đến vậy. Lượng cơm của Cơm Nắm nhỏ lớn lại thích ăn, nhưng cậu bé cũng không tham ăn, sao lại sinh ra đứa phàm ăn như Bánh Bao nhỏ chứ.
985 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận