Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 634: Về

Lời này nói nhiều rồi, ít nhiều cũng sẽ truyền đến tại huyện trưởng và bí thư, bọn họ đều có một nghi vấn chính là rõ ràng chủ nhiệm Trần có công rất lớn nhưng nhân dân lao động ở bên dưới lại không có một người nào tỏ ý cảm ơn ông ta, lẽ nào Tô Vệ Dân dân thích làm việc lớn hám công to, ôm hết công lao lên người mình? Thân là cán bộ cơ sở, suy nghĩ giác ngộ như vậy hiển nhiên không được. Lãnh đạo để tâm đến chuyện này, dự định tìm thời gian đích thân đi một chuyến xuống cơ sở tìm hiểu tình hình, tuyệt đối không thể khiến một cán bộ tốt như chủ nhiệm Trần bị người giành công lao được.
Cuộc sống ở thôn Tô Gia vẫn bận rộn như cũ, lượng công việc giải quyết hậu quả sau thiên tai còn rườm rà hơn cả năm ngoái, trước đó cây mạ gieo trồng cũng đã tổn thất một phần, còn phải bổ sung một ít nữa, đồng chí
nam đi sửa chữa nhà và lợp mái ngói còn đồng chí nữ thì gieo mạ, làm vườn rau.
Đến cuối tuần, vợ chồng Tô Chấn Trung tan làm lập tức chạy về thôn Tô Gia. Khi bọn họ ở huyện đều đã lòng nóng như lửa đốt, đợt bão này tới quá đột ngột bọn họ muốn xin nghỉ về giúp gặt vội cũng không kịp, sau này
nghe lời đồn thôn Tô Gia lập được công trong công tác thu hoạch lần này, cũng không tạo thành bất cứ tổn thất gì mới hơi yên tâm.
Nhưng mắt thấy là thật tai nghe là giả, vừa đến cuối tuần bọn họ vẫn vội vàng chạy về nhìn mới yên tâm được. Hai vợ chồng đến cửa thôn đã phát hiện ra mọi người đều vô cùng nhiệt tình với bọn họ, mấy bà thím bình thường không để ý đến bọn họ cho lắm thấy mặt cũng nhiệt tình nói chuyện với bọn họ, nói gì mà bí thư Tô lợi hại bao nhiêu, chủ nhiệm Hàn tìm quân nhân tới giúp thế nào, gia đình bọn họ đều là đại ân nhân của thôn Tô
Gia…
Lúc này hai vợ chồng mới yên tâm, về nhà tìm hiểu xong tình hình cũng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Mỗi ngày Hàn Thành và bốn đứa lớn đều theo Tô Vệ Dân sớm đi tối về giúp đỡ. Anh em Tô Chấn Trung cũng bận rộn theo, Tô Tiếu Tiếu và hai chị em dâu chăm mấy đứa nhỏ giúp Lý Ngọc Phụng xử lý vườn rau, trải qua cố gắng vài ngày trên cơ bản thôn Tô Gia mới khôi phục lại nguyên trạng.
Trước đó Hàn Thành đồng ý dẫn mấy đứa trẻ đi tới hồ chứa nước bơi nhưng bởi vì bão nên vẫn luôn chậm trễ. Một ngày này tan làm sớm, Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu mới dẫn đám trẻ tới hồ chứa nước, Lý Ngọc Phụng thông minh khéo tay dùng băng dính làm mấy cái “phao bơi” đơn giản cho đám trẻ nhỏ mang theo.
Nếu không sao lại nói Lý Ngọc Phụng là một người phụ nữ tràn đầy trí tuệ cuộc sống, bà ấy lại may hai cái “phao cánh tay” cho Bánh Trôi nhỏ, nói mang vào tay xuống nước sẽ không chìm.
Tô Tiếu Tiếu phục mẹ cô sát đất.
Thích nghịch nước là thiên tính của đám trẻ đặc biệt là bốn đứa lớn, nhìn thấy nước giống như ngựa hoang thoát
khỏi dây cương, chỉ hận không thể lập tức cởi quần áo nhảy xuống.
Tô Tiếu Tiếu cũng là lần đầu tiên tới hồ chứa nước, hồ chứa nước này lớn hơn trong tưởng tượng của cô rất
nhiều, ước chừng lớn hơn hồ bơi mấy lần, vài ngày trước đổ mưa tích không ít nước, trời chiều ngả về tây rải xuống những mảnh vàng vỡ, mặt nước lấp lánh, dưới nước cũng trong veo thấp thoáng có thể nhìn thấy đàn cá bơi ở dưới đáy, nhìn vào vô cùng dễ chịu.
Hạ lưu của hồ chứa nước chính là trang trại chăn heo, Tô Chấn Hoa làm một ống nước, toàn bộ nước dùng ở
trang trại chăn heo đều dẫn xuống từ đập chứa nước. Nước ô nhiễm sản sinh từ trang trại chăn nuôi cũng theo sự chỉ dẫn của Dương Nam Hoài làm một đường xả đặc biệt, bên cạnh còn có một vườn trái cây nhỏ, tạm thời cây ăn quả không nhiều cho lắm, sau khi phân heo lên men có thể dùng để bón phân nuôi dưỡng cây ăn quả. Hai tiểu tử choai choai cũng có năng lực, xử lý trong ngoài vô cùng sạch sẽ, cứ như vậy hình thành một vòng tuần hoàn khép kín, không hề có tình trạng bẩn và thối như ở những trang trại chăn nuôi nông thôn khác, càng
không tạo thành ô nhiễm môi trường ở vùng hạ du.
Ở thời đại này đã có ý thức bảo vệ môi trường như vậy cũng là nhờ có trí thức cao giống như Dương Nam Hoài.
Cơm Nắm: “Tới đây đi, chúng ta thi, người cuối cùng phải chịu trách nhiệm giặt sạch quần áo của tất cả mọi
người đấy nhé!”
Tiểu Bảo: “Thi thì thi, ai sợ ai!”
Trước đây Đại Bảo sợ nước nhưng hai năm gần đây theo Tiểu Bảo đến bên hồ cạnh cửa bơi vài lần đã tốt lên
không ít, nhưng kỹ thuật của cậu bé vẫn không được: “Anh bơi chậm lắm, anh bơi trước một đoạn bằng không không công bằng” Nói xong đã bắt đầu lén đi.
Trụ Tử: “Em không thi đấu, Bánh Trôi nhỏ sợ, em phải dạy em ấy bơi một lúc đã.
1098 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận