Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 293: Hiểu chuyện 1

Triệu Tiên Phong lắc đầu: “Hiển nhiên sẽ không, cậu và Trụ Tử có quan hệ huyết thống không? Tô Tiếu Tiếu và
Cơm Nắm, Bánh Đậu có quan hệ huyết thống không? Xưa nay tình cảm giữa người với người có sâu đậm hay không vốn không phải do cái này. Khi bà nội của Trụ Tử đi còn không phải không cho thằng bé đổi họ hay sao?
Chuyện đời trùng hợp như vậy, Trụ Tử vốn mang họ Trương, cho dù có quan hệ huyết thống hay không thì cậu bé mãi mãi đều là cháu trai của nhà họ Trương”
Hàn Thành tiếp nhận cách nói của Triệu Tiên Phong, cũng gật đầu: “Tôi sẽ tìm thời điểm thích hợp để nói với thằng bé, qua vài ngày nữa là tiết Thanh Minh, tôi dẫn thằng bé lên thắp hương cho cha và bà nội mình. Triệu Tiên Phong còn muốn nói gì nữa đột nhiên trên trời lất phất mưa bay, anh ta che đầu, chửi một câu:
“Người xưa nói rất đúng, tiết Thanh Minh mưa bụi lất phất thật sự không sai tí nào, Cơm Nắm, Trụ Tử, Cá Nhỏ đừng chạy nữa, mau về nhà thôi!”
Mùa mưa dầm ở các thành phố phía nam bắt đầu kéo dài vài tháng từ lúc vào mùa xuân, có đôi khi mấy ngày liên
tiếp cũng không thấy trời quang mây tạnh. Hôm tiết Thanh Minh ấy vẫn mưa dầm kéo dài như cũ, Hàn Thành xin nghỉ, mặc áo mưa dẫn Trụ Tử lên núi tảo mộ bà nội, lại đi qua mộ cha nuôi trong khu mộ liệt sĩ để tế bái anh ta.
Trước khi Hàn Thành ra ngoài đã nói với Tô Tiếu Tiếu sẽ không về nhà ăn cơm, đến giờ hẹn thì đến tiệm cơm quốc doanh, Triệu Tiên Phong đã đợi ở đó.
Hiện giờ Trụ Tử đã là một đứa trẻ rất điềm tĩnh, tâm trí cũng trưởng thành hơn những người bạn đồng trang lứa,
nhìn thấy dáng vẻ này, cậu bé cũng thấp thoáng cảm thấy có khả năng chú Hàn và chú Triệu có chuyện lớn gì đó muốn nói với cậu bé, còn là chuyện lớn cần tránh người trong nhà khiến cậu bé có loại dự cảm chẳng lành. Triệu Tiên Phong đã gọi ba bát mì, lo lắng Trụ Tử nghe xong không ăn nổi đồ nữa nên kêu cậu bé ăn trước. Trụ Tử ăn mì một cách im lặng, hai người lớn đưa mắt nhìn nhau cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Đàn ông
mà, có việc gì thì nói thẳng, có một nói một có hai nói hai là xong, nào cần làm nền gì đó? Nên để phụ nữ trong nhà tới xử lý chuyện này mới phải.
Trong lòng Trụ Tử bất an, thật sự không ăn được nhiều cho lắm nhưng cậu bé biết đồ ăn quý giá, ngay cả nước
canh cũng không nỡ để phí, lặng lẽ ăn xong đặt lại bát đũa xuống: “Chú Hàn, chú Triệu, có chuyện gì thì các chú
cứ nói thẳng ra đi ạ.
Trụ Tử nhìn thấy hai chú của mình cũng đang thấp thỏm, chuyện có liên quan đến cậu bé này chắc hẳn không phải chuyện nhỏ, làm Trụ Tử càng lo lắng hơn.
Triệu Tiên Phong có người quen trong tiệm cơm quốc doanh, nơi anh ta mượn dùng là sương phòng mà bọn họ
thường dùng để đón lãnh đạo, thường sẽ không có người đi tới bên này và người đằng trước cũng không nghe được bọn họ nói chuyện.
Triệu Tiên Phong hắng giọng: “Trụ Tử, tiếp sau đây bọn chú sẽ nói với cháu một chuyện không nhỏ, có liên quan
đến thân thế của cháu, bọn chú cảm thấy đối với cháu mà nói là một chuyện tốt, nhưng không biết cháu có thể chấp nhận được không?”
Trụ Tử chớp đôi mắt sâu và trong veo của mình mấy cái, hỏi anh ta: “Thân thế của cháu làm sao ạ?” Cậu bé ngoại trừ có một người mẹ không giống mẹ ra thì còn có thân thế gì nữa? Lẽ nào liên quan đến bên mẹ cậu bé? Mí mắt của Tô Tiếu Tiếu giật vài cái, sẽ không phải cậu bé có phải con ruột của mẹ mình không đấy chứ? Bằng
không cậu bé cũng không nghĩ ra được tại sao có người mẹ nào lại đành lòng đến hơn nửa năm không tới thăm con trai lấy một lần, cho dù cậu bé cũng không muốn gặp mẹ mình cho lắm.
Hàn Thành cũng hắng giọng: “Trụ Tử, thật ra cháu không phải con mồ côi liệt sĩ, cha mẹ ruột và ông nội của
cháu vẫn còn sống, chỉ là trước đó bọn họ xảy ra vài chuyện mới bị ép phải để lại cháu ở nhà họ Trương nuôi nấng, hơn một năm trước ông nội của cháu đã ra ngoài, trước mắt người đang ở căn nhà tại thủ đô, tháng sau cha mẹ cháu cũng có thể điều về quân khu chúng ta khôi phục chức vụ.
Cha cháu cũng họ Trương, tên là Trương Hồng Đồ, giống như chú Triệu của cháu cũng là đoàn trưởng của quân
khu này, mẹ cháu tên là Nhã Lệ, là thành viên đoàn văn công, bọn họ đều là đồng chí tốt, là cha mẹ thương cháu,
yêu cháu, đáng để cháu tự hào.
Sau khi Trụ Tử nghe xong rất lâu cũng không thể lấy lại được bình tĩnh, cậu bé có rất nhiều chuyện muốn hỏi nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu, cuối cùng cậu bé hỏi ra vấn đề mà mình muốn hỏi nhất: “Chú Hàn, vậy sau
này cháu không thể ở chung với mọi người nữa đúng không?”
995 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận