Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 580: Thu dọn đồ

Hàn Tùng Bách cười thoải mái: “Thu dọn đồ đạc đi, tối chuyển về phòng ngủ chính”
Giang Thu Lan đỏ mặt: “Em cảm thấy như bây giờ rất tốt, sau này lại nói sau, em đi nấu cơm trước.
Hàn Tùng Bách gật đầu: “Đều tùy cô thôi, hôm nay muốn ăn gà hầm nấm, tôi giúp cô rửa rau”

Phía bên Hàn Thành cũng đã điều tra bối cảnh của Giang Thu Lan, là em họ trong năm đời của Giang Hòe, năm nay vừa mới nghỉ hưu, là góa phụ liệt sĩ được đánh giá rất tốt. Sau khi chồng qua đời vẫn chưa tái hôn, bối cảnh rất trong sạch, chỉ có mỗi điểm chẳng hiểu sao lại gả cho Hàn Tùng Bách này là không giải thích được. Gần đây Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành đều rất bận đặc biệt là Hàn Thành, sắp tới phải tham gia thi nghiên cứu sinh nên dự định đợi thi xong lại bớt thời gian ra ngoài xử lý mấy việc này, ngược lại Hàn Tùng Bách lại chủ động đi qua đưa chìa khóa nhà cũ, nói là đã mua được nhà mới, cũng đã cùng Giang Thu Lan chuyển khỏi nhà cũ.Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành đưa mắt nhìn nhau.
“Bác cả ở đang yên lành tại sao đột nhiên lại muốn chuyển đi?” Tô Tiếu Tiếu hỏi.
Hàn Tùng Bách đáp: “Chuyện xảy ra ở nhà cũ Hàn Thành đều nói với cháu rồi phải không? Không giấu gì cháu, những ngày trở về đó ngày nào bác cũng ngủ không yên, mỗi ngày đều nhớ đến chuyện quá khứ, ngày nào cũng nghĩ giá như, mỗi ngày đều sống trong hối hận vô tận, nếu như năm đó bác không cố chấp như vậy, nếu như khi ấy bác không khăng không tìm được vàng thì không được, nếu như khi ấy bác không lỡ tay…”
Hàn Tùng Bách nhìn hai bàn tay run rẩy của mình: “Các cháu nhìn thấy không? Đôi tay này của bác là màu đỏ, trên đó dính máu của cô các cháu, cả đời này bác đều không rửa sạch được, nhưng lại không có dũng khí lấy cái chết để đền tội, năm đó bác đã từng đồng ý với con bé sẽ sống thật tốt, cứ coi như bác sợ chết mà sống lay lắt thêm vài năm đi, sau này nhất định sẽ đền tội với bọn họ.
Hàn Thành, bác đã nói với Thu Lan rồi, những năm này con cáo già Giang Hòe đó vẫn luôn dòm ngó đồ nhà chúng ta, ông ta biết nhà chúng ta không chỉ có vàng mà còn có rất nhiều tranh chữ và trang sức mà tổ tiên truyền lại. Cái vòng lần trước cho Tiếu Tiếu đó chẳng qua chỉ là trang sức bình thường nhất của tổ tiên, nếu có thể tìm được hết tất cả mới chính là giàu hơn cả quốc khố, là giàu có một phương.
Khi bác còn trẻ sự cố chấp rất sâu, bây giờ tuổi lớn rồi ngược lại rất xem nhẹ việc này. Người sống một đời chẳng qua ăn ba bữa ngủ một đêm, đều là mấy thứ sống không cầm được chết không thể mang theo, có thể không bán nhà cũ, có thể còn giữ nguyên những thứ này để truyền thừa cho thế hệ sau đã hoàn thành sứ mệnh của một thế hệ rồi, cho nên có thể tìm được hay không thật sự đã không sao cả. Vàng đặt không hỏng ngược lại dễ nói, bác chỉ lo lắng những bức tranh chữ đó không bảo quản được cuối cùng biến thành một đống giấy lộn thì đáng tiếc quá.
Tô Tiểu Tiếu và Hàn Thành đưa mắt nhìn nhau.
Hàn Thành nói: “Vàng đại khái cháu đã có thể đoán ra được ở đâu, còn dự định nhân lúc giá vàng không tệ sẽ tìm thời gian bàn bạc với bác đào ra biến thành tiền mặt và đổi thành các bất động sản khác, chỉ là tranh chữ và châu báu trong lời bác, cháu chưa từng nghe ông nội và cha cháu nhắc tới.
Nghe thấy Hàn Thành nói có thể tìm được vàng, trong lòng Hàn Tùng Bách lại không hề có một gợn sóng nào cả, ông ta phất tay đáp: “Mấy chuyện này bác đã không muốn tham gia nữa rồi, chìa khóa này giao vào trong tay cháu, toàn bộ nhà họ Hàn cũng đều giao vào tay cháu, bác cũng xem như đã hoàn thành sứ mệnh của thế hệ các bác. Bác biết chỉ có những thứ này, đồ quả thật có tồn tại, là năm đó ông nội cháu đích thân giấu, chỉ là bọn họ đi thật sự quá bất ngờ không kịp nói cho bọn bác biết chỗ giấu, về phần sau này muốn xử lý thế nào, có thể tìm
được hay không, cháu xem sao mà làm đi”
Hàn Tùng Bách đưa một địa chỉ mới cho Hàn Thành: “Đây là địa chỉ nhà mới của bác, bác có lòng tư lợi ở cách các cháu không xa, qua đường là có thể đến nơi. Các cháu đừng hiểu lầm, không phải bác muốn quấy rầy các cháu, cũng không làm phiền cuộc sống của các cháu, mà chỉ cảm thấy lỡ như có chuyện gì thông báo một tiếng cũng không cần chạy xa như vậy, thi thoảng còn có thể từ xa nhìn mấy đứa trẻ cũng biết đủ rồi”
Tô Tiếu Tiếu nghe được những lời này cũng thương cảm khó giải thích được: “Bác cả, bác là bác cả của bọn cháu, là ông cả có chung huyết thống với bọn trẻ, bác muốn thăm bọn trẻ có thể tới bất cứ lúc nào là được. Thời gian ăn cơm qua Tam Xan Tứ Lý tìm, bọn trẻ nhất định đều ở đó.
1003 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận