Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 138. Ra bờ biển

Chương 138: Ra bờ biển
Cơm Nắm và Trụ Tử chủ động vẫy tay với chủ nhiệm Lưu: “Tạm biệt thầy/ chủ nhiệm Lưu ạ.”
Tuy rằng Bánh Đậu nhỏ chưa biết nói nhưng vẫn vẫy móng vuốt nhỏ của mình.
Chúng cháu vội đi chơi lắm rồi, vị giáo viên này, thầy có thể nói ngắn gọn được không?
Chủ nhiệm Lưu thấy con nhà Tô Tiếu Tiếu đứa này lanh lợi hơn đứa kia, đứa này lại lễ phép hơn đứa kia, chỉ hận không thể kêu Tô Tiếu Tiếu vào dạy ngay bây giờ.
Nhưng ông ta cũng biết đây là chuyện không có khả năng: “Tạm biệt các con, ngày mai Trương Trụ có thể về đi học lại được không?”
Trụ Tử: “…” Cậu bé không muốn về học, cậu bé thích dì Tô dạy, thích cùng học chung với Cơm Nắm.
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Chủ nhiệm Lưu yên tâm, mỗi ngày Trụ Tử đều rất cố gắng học, sẽ không rớt tiến độ học đâu, ngày mai chính là tết Trung Thu, muộn nhất là thứ hai tuần sau tôi sẽ dẫn cậu bé và Cơm Nắm cùng nhau tới trường báo danh, chúng tôi thật sự phải đi rồi, tạm biệt.”
Cơm Nắm nhỏ “ô hô” một tiếng, dẫn Trụ Tử nhỏ chạy lên trước, Bánh Đậu nhỏ vung đôi chân nhỏ chạy theo các anh theo bản năng, nhưng chạy được hai bước phát hiện ra không đúng mới đứng nguyên tại chỗ quay đầu lại, chớp đôi mắt to sáng ngời và đen láy đợi mẹ: “Mẹ…”
Bé con quá đáng yêu, Tô Tiếu Tiếu muốn bế lên thơm nhưng lại muốn để cậu bé đi thêm một chút nữa: “Bánh Đậu nhỏ đi với các anh đi, chậm một chút.”
Cơm Nắm dừng lại đợi Bánh Đậu nhỏ: “Bánh Đậu nhỏ, em có muốn anh hai cõng em không?”
Bánh Đậu nhỏ lắc đầu cái đầu nhỏ: “Không cần…” Sau đó vung đôi chân nhỏ cố gắng tiến lên.
Ven biển mùa thu nổi sóng rất lớn mỗi khi gió thổ, hiếm khi hôm nay gió và nắng đẹp, lúc này biển cả không bị ô nhiễm gì, đường chân trời màu lam dài vô cùng vô tận hòa làm một với bầu trời phía xa, đây chính là biển trời một màu chân chính.
Cát trên bờ cũng vô cùng mềm mịn, ven bờ cũng không có người nào xả rác.
Tô Tiếu Tiếu hít một hơi thật sâu, giang hai tay nhiệt tình đón lấy cái ôm của vùng biển chỉ có mấy người bọn họ này, thật là thoải mái quá.
Gần gũi với tự nhiên là thiên tính của trẻ con, bọn trẻ rất vui vẻ, sải chân chạy trên bờ cát. Khi Cơm Nắm và cha chạy bộ đều sẽ chạy qua nơi này nhưng chưa bao giờ xuống dưới này, hóa ra nghịch cát lại vui như vậy.
“Các con, cởi giày của các con ra và xắn ống quần lên nữa, chỉ có thể tìm vỏ sò ở chỗ nước nông, bây giờ nắng to không lạnh nhưng nếu quần áo ngấm nước gió thổi vào sẽ rất lạnh, rất dễ sinh bệnh đấy, cho nên tuyệt đối không được làm ướt áo và quần, nơi nước quá mu màn chân cũng không thể đi, hiểu chưa?”
Cơm Nắm nhỏ chào kiểu quân đội: “Con hiểu rồi thưa mẹ, bọn con sẽ rất chú ý!”
Cơm Nắm nói xong lại cùng Trụ Tử xắn ống quần mình lên, tay nắm tay chạy đi lội nước.
Tô Tiếu Tiếu khom người xắn ống quần của Bánh Đậu nhỏ lên rồi dắt cậu bé đi tới, bàn chân trắng nõn của Bánh Đậu nhỏ giẫm lên bờ cát, thi thoảng giậm vài cái, cảm thấy cực mới mẻ, cậu bé rất vui vẻ, đôi mắt to cong thành vầng trăng nhỏ.
“Các con, nhìn thấy vỏ sò, cá nhỏ hay tôm nhỏ cua nhỏ gì đó có thể nhặt bỏ vào trong xô.”
Cơm Nắm nhỏ: “Con biết rồi thưa mẹ.”
Trụ Tử nhỏ: “Cháu biết rồi thưa dì Tô.”
Kiếp trước Tô Tiếu Tiếu vô cùng thích đi biển nghỉ mát, ở biển lúc nào cũng người đông kín chỗ, người trên bờ cát còn sắp nhiều hơn cả cá, vùng biển hấp dẫn như vậy trên cơ bản không thể tìm được hải sản gì, ngược lại thường xuyên lướt video nhìn thấy người ta đi biển có thể nhặt được không ít đồ.
Có một dạo Tô Tiếu Tiếu rất nghi ngờ những hải sản đó đều là bọn họ vì quay video mà chôn vào, nhưng đến bãi biển năm bảy mươi cô nhặt được liên tiếp hai con bạch tuộc lớn và một đống vỏ sò mới biết có khả năng người ta cũng không phải chôn xuống mà thật sự là có hải sản thật!
Không biết có phải vận may của cô tốt không, trước đó nghe dì Trương nói mọi người đều sẽ đến bờ biển tìm thứ gì đó, nếu không phải gặp trúng hôm thủy triều lên xuống thì rất hiếm thấy hải sản lớn, có thể nhặt được ít vẹm vỏ xanh đã xem như tốt lắm rồi.
Nhưng sau khi Tô Tiếu Tiếu và các con liên tiếp nhặt được những mặt hàng lớn như bạch tuộc, cua, ốc biển và sò điệp cũng không dám nhặt quá nhiều, nhặt quá nhiều sợ người khác có ý kiến, như vậy cô cũng không gánh nổi, chỉ kêu Cơm Nắm và Trụ Tử nhặt một ít vẹm vỏ xanh và vỏ sò há miệng phủ lên trên những món hàng bên dưới.
Tuy rằng sống ở thị trấn ven biển nhưng đây là lần đầu tiên Cơm Nắm và Trụ Tử ra biển, trong trí nhớ của bọn trẻ, rất nhiều thứ không chỉ chưa từng ăn qua mà ngay cả thấy cũng chưa từng thấy, lần này nhìn thấy bạch tuộc giống như người quái dị Cơm Nắm không muốn ăn, nhíu đôi mày nhỏ hỏi Tô Tiếu Tiếu: “Mẹ ơi, thứ này xấu như vậy thật sự có thể ăn được sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận