Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 534: Chê

Tô Tiếu Tiếu nhìn đứa trẻ miệng đầy mè mới giúp cậu bé lau miệng: “Người khác có thể so với con được sao, con ăn gì mà ngấy?”
Bánh Bao nhỏ lại không đồng ý: “Món không ngon con cũng chẳng thích ăn đâu nhé, mì vằn thắn mà chúng ta ăn hôm nọ không ngon chút nào.
Quả thật ngày đầu tiên tan học dẫn đứa nhỏ đi ăn hồn đồn nhỏ, không biết hồn đồn ở tiệm đó đã để bao lâu lại còn cho gia vị không đúng, khiến Bánh Bao nhỏ ăn một miếng đã không muốn ăn nữa, nhưng lại không nỡ lãng phí lương thực mới miễn cưỡng ăn nửa bát, phần còn lại để Hàn Thành xử lý, sau đó cũng không còn muốn đi vào tiệm đó ăn nữa.
Tô Tiếu Tiếu thử qua một miếng cũng không đến mức khó ăn nhưng ăn thật sự không ngon cho lắm, ngược lại Bánh Trôi nhỏ không kén chọn đến vậy, mấy miếng anh chia cho cô bé đều ăn hết sạch.
Sau đó có một ngày dẫn cậu bé đi ăn mì nước sốt cậu bé cũng nói bình thường, miễn cưỡng ăn xong sau đó cũng không chịu đi nữa.
Tiếp nữa tới ăn một tiệm sủi cảo cũng không tệ, đứa trẻ nho nhỏ này mới miễn cưỡng hài lòng, hôm nay còn muốn đi ăn tiếp.
Cũng từ ngày đó trở đi Tô Tiếu Tiếu mới biết Bánh Bao nhỏ vẫn rất có yêu cầu đối với thức ăn, cũng không phải thứ gì cũng thích ăn, đầu tiên phải làm ngon thì cậu bé mới chịu ăn, nói cách khác thức ăn nhà làm đều là vì ngon nên cậu bé mới ăn nhiều.
Bên ngoài còn để nguội một ít sủi cảo giữ lại cho Hàn Thành tối về nhà ăn, buổi tối các “nhân viên nhỏ” vẫn còn muốn tăng ca làm việc, Tô Tiếu Tiếu cảm thấy không thiếu một hai ngày này, nhiệt độ buổi tối còn lạnh hơn cả ban ngày nên cô kêu bọn trẻ về giường đất sưởi ấm, đọc sách, kể chuyện xưa, chơi đồ chơi là được. Mấy ngày này Trụ Tử nhỏ đều ở bên này, Tiểu Ngũ nhìn thấy có nhà bán sẽ đưa cậu bé đi qua xem trước. Ông cụ nói đều nghe theo ý của Trụ Tử nhỏ hết, cậu bé cảm thấy tốt là được, còn bọn họ đều có thể không cần đi xem. Tiểu Ngũ cũng đã từng thấy qua một vài gia đình chiều con nhưng chưa từng thấy qua nhà nào chiều con như vậy, lại để một đứa trẻ mười hai tuổi quyết định việc mua nhà, nhưng tính cách của Tiểu Ngũ điềm tĩnh, nhà không trúng ý anh ta cũng có thể liếc mắt nhìn là chán ngay, nhìn hai ba cái đều không hợp ý nên chỉ có thể từ từ đợi.
Bánh Trôi nhỏ cũng muốn chơi chung với các anh, Tô Tiếu Tiếu kêu cô bé đi vào phòng các anh chơi nhưng trước mười giờ phải về ngủ.
Hơn tám giờ tối Hàn Thành mới lết cái thân mệt mỏi về đến nhà, Tô Tiếu Tiếu làm bát sủi cảo nước canh chua cho anh, đây cũng là món mà Hàn Thành vô cùng thích. Có đôi khi anh ăn mì cũng thích nước dùng này, nhưng dầu ớt mà chú lão Dương dùng là dầu hạt cải, hình như vị có hơi nồng một chút.
Tô Tiếu Tiếu kể lại tiến độ trong tiệm cho Hàn Thành một lần. Anh gật đầu, gắp một miếng sủi cảo đưa cho cô ăn: “Cái đầu kinh doanh này của em học kinh tế là đúng đấy, tương lai nói không chừng có thể trở thành một thế hệ trùm kinh doanh”
Tô Tiếu Tiếu cắn nửa miếng trong tay anh, lắc đầu nói không ăn nữa, Hàn Thành ăn nốt nửa miếng mà cô cắn thừa, lại phối với chút canh chua cùng ăn hết sạch.
“Bây giờ cũng không nghĩ nhiều như vậy, tiệm nhỏ này có thể lo tiền lương của mấy người bọn họ, có thể bao cơm cho mấy đứa trẻ trong nhà là được, có kiếm được hay không sau này lại nói sau đi” Tô Tiếu Tiếu đáp. Bây giờ phần lớn người mở tiệm cơm nhỏ đều là vợ chồng, làm nghề sống tạm thì không có vấn đề gì nhưng nhà Tô Tiếu Tiếu đông người, cũng chưa bao giờ từng bạc đãi miệng mình, cho nên ngay từ đầu cô đã nói rõ
muốn trả tiền lương cố định cho Bạch Lan và chú lão Dương, cho dù là lỗ hay là lời thì bọn họ cứ cầm tiền lương cố định trước rồi lại tính đến chuyện chia hoa hồng sau. Về phần cô, chỉ cần lo đủ cơm cho cả gia đình là được rồi. Bọn họ đều biết Tô Tiếu Tiếu làm việc tự có quyết sách, nói là lo cơm nước cho đám trẻ nhưng cô cũng sẽ tự móc túi riêng để “thêm cơm” Ví dụ như một bữa sủi cảo hôm nay có nói gì cô cũng không tính vào trong sổ sách chung. Cô làm người hào phóng, là người làm bất cứ chuyện gì cũng cân nhắc cho người khác, mình chịu thiệt một chút cũng không để ý. Bọn họ cũng chỉ có thể ngầm ghi nhớ cái tốt của cô mà cố gắng làm việc, khi cô không thể chăm sóc được cho đám trẻ thì giúp cô chăm sóc tốt cho tụi nhỏ để báo đáp là được.
Hàn Thành từ phòng thí nghiệm trở về còn phải ôn tập thi nghiên cứu sinh đến nửa đêm, có đôi khi Tô Tiếu Tiếu đã ngủ được một giấc rồi mà anh vẫn còn thắp đèn chiến đêm, việc này cũng khiến cô rất đau lòng, chỉ có thể đổi cách làm ít đồ ăn ngon hoặc là nấu chút canh cho anh uống bồi bổ thân thể.
976 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận