Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 221: Cố nhân 2

“Anh đừng khách sáo, tôi thật sự không dám nhận. Lời đã nói đến mức này rồi, Hàn Thành cũng chỉ đành theo
Trần Băng Dương lên xe.
Cuộc sống chăm trẻ trôi qua nhanh chóng, thời gian thật sự rất ngắn ngủi, bận rộn một ngày mà dường như
chưa làm được việc gì cả.
Tô Tiếu Tiếu và Bánh Đậu nhỏ về đến nhà đã gần mười một giờ. Cô pha một cốc sữa mạch nha cho đứa trẻ, kêu cậu bé tự mình uống, sau đó bắt đầu chuẩn bị bữa trưa, bữa trưa hôm nay vô cùng đơn giản. Rửa sạch móng heo rồi trần nước sôi rồi trực tiếp bỏ vào trong nồi kho hôm qua, nếu đậu phụ bỏ vào sớm sẽ hơi
nhũn một chút nhưng cũng sẽ ngấm vị hơn, vẫn sẽ rất ngon. Tô Tiếu Tiếu bỏ cả miếng vào, lại hấp thêm cơm
trắng, trước khi dọn cơm luộc thêm ít rau xanh là được.
Hôm nay thời gian học còn lại cho cô chỉ có gần một tiếng, cô tranh thủ thời gian học, cuộc sống bận rộn như vậy nếu không thường xuyên ôn cũ biết mới thì thật sự rất dễ đánh mất kiến thức. Về phần phương hướng nghề nghiệp tương lai, cô vẫn chưa hoàn toàn quyết định được, kỳ thi đại học đã dừng được mười năm, ở giai đoạn đầu của cải cách mở cửa sẽ có rất nhiều chuyện bị gác lại cần phải xử lý, các loại ngành nghề đều vô cùng thiếu sót nhân tài, chủ yếu là dựa vào hứng thú và sở thích của mình, tốt nghiệp xong
sẽ được lo khoản tìm việc, nên việc làm không thành vấn đề.
Bản thân cô không thích cuộc sống như một nô lệ của công việc, nhưng tình hình của kiếp này và kiếp trước
khác nhau, kiếp này không có cách nào nằm thẳng làm một người lười biếng hết, mấy chục năm tương lai cho dù làm gì cũng phải giao tiếp với người ta, đây là điều khó tránh khỏi.
Cô tạm định ra hai phương hướng, một là loại hình thiết kế, cô vốn học chuyên ngành thiết kế quảng cáo, thời buổi này chắc hẳn không có nghề thiết kế quảng cáo này, nhưng mấy nghề như kiến trúc sư công trình và thiết kế trang phục chắc hẳn vẫn có, chỉ cần là chuyên ngành liên quan đến thiết kế thì cô đều rất dễ bắt đầu. Cái khác chính là loại hình phiên dịch, với nền móng tiếng anh của cô chắc hẳn có thể áp đảo hơn chín mươi phần trăm người ở thời đại này, cho nên nếu học hai chuyên ngành này vẫn sẽ khá thoải mái. Tô Tiếu Tiếu lật xem sách giáo khoa cấp ba của Hàn Thành, sờ lời chú giải của anh lại bắt đầu thấy nhớ anh.
Hướng đi nghề nghiệp của Hàn Thành đã sớm được xác định xong, Tô Tiếu Tiếu tin trong tương lai anh sẽ giành
được thành tựu cực cao trong lĩnh vực y học. “Đồng chí Tô Tiếu Tiếu có nhà không?”
Nghe được giọng nói này, Tô Tiếu Tiếu lại thở dài một tiếng, trực tiếp úp quyển sách giáo khoa lên mặt mình,
Bánh Đậu nhỏ còn biết đừng làm phiền cô nhưng tại sao hai người này lại không thể để cho cô yên tĩnh được
một lúc được vậy? Cô thật sự, thật sự rất muốn đi xã giao với người ngoài. Nhưng không có cách nào khác, cô vẫn xốc lại tinh thần rồi đứng dậy đi ra ngoài. Bánh Đậu nhỏ chạy “bịch bịch bịch” qua ôm chân cô, cha nói khi cha không ở nhà thì người đàn ông nhỏ phải
bảo vệ mẹ, người đàn ông nhỏ ngẩng cái đầu nhỏ của mình lên: “Bảo vệ, mẹ!”
Sự phiền não vừa mới dâng lên trong lòng Tô Tiếu Tiếu lập tức bị quét sạch, cô cúi người ôm đứa trẻ lên: “Thật
đúng là bé ngoan của mẹ, nhưng không có nguy hiểm đâu, là dì Giang Tuyết tới thôi”
Cô bế đứa trẻ đi đến cửa: “Đồng chí Giang Tuyết, cô có việc gì sao? Bánh Đậu nhỏ, gọi dì Giang đi
Bàn tay nhỏ của Bánh Đậu nhỏ siết thành nắm đấm đặt trong miệng cắn nhẹ, chỉ nhìn Giang Tuyết với vẻ cảnh giác mà không chịu gọi.Đứa trẻ còn nhỏ nên Tô Tiếu Tiếu cũng không cưỡng ép.
Giang Tuyết thu tầm nhìn từ trên người Bánh Đậu nhỏ về, hai đứa con trai của Hàn Thành lớn lên đều giống anh, ngũ quan của Bánh Đậu nhỏ càng tinh tế và mềm mại hơn, là một đứa trẻ vô cùng xinh đẹp, nhưng gần như không tìm được một chút bóng dáng của Dương Mai đâu.
“Là như vậy, trong đoàn tiếp nhận phương án thiết kế của cô đã tiết kiệm được không ít thời gian cho chúng tôi, hoạt động cuối năm nhiều nên trong đoàn cho tôi nghỉ đông trước, qua hai ngày nữa tôi sẽ về thủ đô thăm người thân, nghe nói Hàn Thành đã đi tới thủ đô họp, tôi muốn hỏi xem cô có thứ gì muốn gửi cho anh ấy
không, thư cũng được, tôi thuận đường sẽ mang qua giúp cô.
Hóa ra là vậy.
Tô Tiếu Tiếu tính toán thời gian, tính ra hôm nay đã là ngày thứ hai Hàn Thành đi công tác, cho dù ngày mốt Giang Tuyết lên xe lửa nhưng đến được thủ đô cũng đã là ngày thứ sáu anh đi công tác rồi, nói không chừng thêm một ngày nữa anh cũng đã về, vậy mang thứ gì qua đó cũng không có ý nghĩa lớn cho lắm.
Cô lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn cô, nếu nhanh thì thời gian cô đến thủ đô có khả năng Hàn Thành đã ngồi trên xe lửa về nhà rồi”
989 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận