Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 102. Xuất viện

Chương 102: Xuất viện
“Sò và cua đều rất tốt, mỗi tuần có thể ăn một hai lần.” Tô Tiếu Tiếu cũng thích ăn cua đặc biệt là cua đông lạnh, còn không cần dầu, làm thế nào cũng ngon hết.
“Con đồng ý!” Cơm Nắm là người đầu tiên giơ tay, hiển nhiên những người khác đều không có ý kiến gì khác.
Ăn cơm xong, Cơm Nắm không nỡ ném vỏ sò đi mà ôm không chịu rời tay, Tô Tiếu Tiếu nói chỉ có thể cho cậu bé giữ lại hai cái để đào giun, nếu cất quá nhiều trong nhà sẽ dụ chuột tới.
Cơm Nắm cuối cùng cũng tranh giành giữ lại được bốn cái, bởi vì người ta nói cậu bé muốn hai cái thì Bánh Đậu và Trụ Tử ít nhất cũng phải có một, đào giun còn cùng nhau đào.
Tô Tiếu Tiếu không có cách nào, chỉ đành cho cậu bé giữ lại bốn cái.
Đám trẻ đi ngủ trưa còn Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu bàn chuyện của Trụ Tử và bà nội cậu bé.
Hàn Thành nói: “Bà cụ không sao, sáng ngày mai có thể ra viện, phía bên Triệu Tiên Phong chiều nay sẽ phái người đi nói với bà ấy, nếu như bà ấy thật sự không chịu thì chúng ta cũng không tiện ép buộc.”
Tô Tiếu Tiếu thật sự không tìm ra được lý do để bà ấy không chịu: “Anh từ từ nói chuyện với bà ấy, tiền chúng ta sẽ không động vào của bà ấy mà để lại cho sau này Trụ Tử đi học còn dùng, chỉ dùng những tấm phiếu đó là được, bữa sáng bà ấy và Trụ Tử ăn ở nhà còn bữa trưa và bữa tối sẽ ăn ở nhà chúng ta, anh nói thêm Trụ Tử và Cơm Nắm có thể cùng nhau học hành tiến bộ.”
Bà nội của Trụ Tử luôn nghĩ đến việc kiếm tiền chính là để mua vở cho cháu, bà ta chắc hẳn rất quan tâm đến chuyện học hành của Trụ Tử.
Hàn Thành gật đầu: “Em yên tâm, anh biết nên làm thế nào.”
Tô Tiếu Tiếu thấy vẻ mặt của Hàn Thành có hơi mệt mỏi mới kêu anh đi nghỉ ngơi trước.
Hàn Thành nằm xuống còn Tô Tiếu Tiếu ngồi ở bên giường xoa thái dương cho anh. Anh mở mắt, nắm một bàn tay của cô rồi đặt bên môi nhẹ nhàng hôn một cái, nắm ở trong tay nắn một chút mới chịu buông.
Trước đây anh không hiểu ý nghĩa của câu nói “tính cách thô bạo trở nên dịu dàng” này thế nào, từ sau khi lấy được người vợ tinh thế dịu dàng này, anh hoàn toàn hiểu được ý của câu nói đó, khi đối diện với cô, toàn bộ phiền não và tức giận cả ngày cũng sẽ tự động tan biến đi mất.
Thật tốt.
Biểu chiều trở về bệnh viện, người ở bên đội hậu cần bộ đội đã tới, người tới trực tiếp nói với bà nội Trụ Tử sau này sẽ đưa tiền trợ cấp của bà ta và cháu trai cho nhà Hàn Thành quản lý, kêu bà ta và cháu trai cứ đến nhà Hàn Thành ăn cơm là được.
Bà nội của Trụ Tử cũng không hề nghĩ ngợi mà lắc đầu ngay: “Không được không được, cơm nước ở nhà Hàn Thành quá tốt, chỉ chút tiền đó của chúng tôi không đủ ăn, còn nữa, trong tay tôi cũng không có tiền và phiếu.”
Người tới dở khóc dở cười.
Hàn Thành cũng ở đó, anh nói lại những lời mà Tô Tiếu Tiếu đã nói với anh một lần, nói tiền cứ cất đi để lại cho Trụ Tử đi học, bọn họ sẽ không động vào, mà chỉ cần đưa phiếu lương và phiếu thịt là được.
Bà nội của Trụ Tử nghe xong mà nước mắt đều chảy cả ra, nhưng vẫn lắc đầu bảo: “Tôi biết các cậu có lòng tốt, nhưng tiền và phiếu đều phải đưa cho mẹ của Trụ Tử. Lần này tôi muốn giữ lại ít phiếu thịt để bồi bổ cơ thể cho Trụ Tử nhưng cô ta cũng không cho mà lấy hết tất cả đi rồi. Nếu không cho cô ta, sau này tôi đi rồi cô ta mặc kệ Trụ Tử luôn thì biết phải làm sao? Nhà họ Trương chúng tôi ba đời độc đinh, người đi thì đi, người tản thì tản, chỉ còn lại hai bà cháu chúng tôi. Cháu trai đáng thương của tôi chỉ mới sáu tuổi mà tuổi của tôi đã lớn như vậy rồi, không thể chăm sóc nó được mấy năm nữa, mẹ nó đã nói đợi bên cô ta ổn định rồi sẽ dẫn Trụ Tử qua đó sống chung, còn đồng ý với tôi Trụ Tử không cần đổi họ, đi tới bên đó vẫn là gốc rễ của nhà họ Trương chúng tôi.”
Sau khi mọi người nghe được đều đưa mắt nhìn nhau.
Mẹ của Trụ Tử đã lừa tiền trợ cấp của Trụ Tử và bà cụ như vậy sao?
“Thím, nếu như thím tin tôi và Tiếu Tiếu, chúng tôi có thể chăm sóc Trụ Tử như vậy đến khi trưởng thành, sẽ không có gì thay đổi hết.”
Hàn Thành hiểu nỗi băn khoăn của bà cụ, con trai không còn, bản thân mình tuổi tác đã lớn mà cháu trai còn nhỏ như vậy, ngày nào đó không còn nữa cũng chỉ có thể trông mong mẹ của cháu trai có thể chăm sóc nó một chút. Hổ dữ không ăn thịt con, có xấu xa bao nhiêu thì cô ta vẫn là mẹ ruột của Trụ Tử, bà ta không thể quản cô ta gả cho ai nhưng cũng chỉ có thể trông đợi vào cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận