Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 615: Thiên thần nhỏ

Ba đứa trẻ nhà họ Tô cũng bắt đầu nói đến những chuyện xảy ra trong hai năm này ở thôn Tô Gia, chưa qua một lúc bên trong phòng chừng đánh thủy trận mà tiếng cười hô hố vang không ngừng.
Hàn Thành dẫn Bánh Trôi nhỏ đi dọn đồ đạc, còn Tô Tiếu Tiếu vào nhà bếp giúp đỡ. Lý Ngọc Phụng thấy con gái mặt mày rạng rỡ cũng biết cô sống không tệ, lại nghe tiếng cười vui vẻ của đám trẻ trong lòng cũng vô cùng yên tâm, không nhịn được mà cảm thán:
“Nói ra thì mấy đứa trẻ nhà chúng ta cũng thật ngoan, nếu như nhà khác có nhiều bé trai như vậy ngày nào cũng gà bay chó sủa rồi, nhưng mấy đứa nhỏ nhà mình hình như từ lúc quen biết đến giờ cảm tình vô cùng tốt, đừng nói là đánh nhau mà ngay cả cãi nhau cũng chưa từng. Tiểu Bảo cũng xem nhìn nóng tính nhưng thật sự chưa từng cãi nhau với Đại Bảo và Tiểu Bảo, chuyện gì cũng nhường bọn trẻ, đi học cũng nghiêm túc, nhất là sau khi khôi phục kỳ thi đại học. Đại Bảo và Bé Út đều nói muốn tới thủ đô học đại học nên vô cùng cố gắng học hành, năm nào cũng thi đứng nhất, cũng chăm Bé Út rất tốt. Anh cả chị cả, anh hai chị hai của con thật sự là cha mẹ
bớt lo nhất, không phải lo nghĩ gì cả.
Lý Ngọc Phụng không nói thì Tô Tiếu Tiếu cũng không để ý thật. Hình như mấy đứa trẻ trong nhà đứa nào cũng là bé cưng thiên thần, thật sự chưa từng thấy tụi nhỏ đánh nhau hay cãi nhau bao giờ. Lớn chăm bé rất tốt, vì tập mãi thành thói quen nên ngược lại cô cảm thấy như vậy mới là bình thường.
“Mẹ, mẹ nói ra hình như thật sự là như vậy, tuy rằng trong nhà có bốn đứa trẻ nhưng con chăm cũng rất nhẹ nhàng, đặc biệt là sau khi mở tiệm cơm, ngay cả cơm cũng không cần lo cho tụi nhỏ, cuộc sống không khác gì những bạn học độc thân khác. Thi thoảng còn có thể ở riêng trong thế giới hai người với Hàn Thành, còn còn cười nói với Hàn Thành là yêu sau kết hôn, con lớn rồi mới có thời gian yêu.
Nói đến tiệm cơm này, trước đây Tô Tiếu Tiếu đã từng nhắc tới nhưng Lý Ngọc Phụng cũng không hỏi chi tiết: “Con mở tiệm cơm thật sự không sao chứ? Có thể duy trì được không? Huyện chúng ta cũng có người lén mở nhưng hình như không kiếm được tiền, nhưng cũng không nghe nói bị điều tra gì cả”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Mẹ yên tâm đi, con đoán qua vài năm nữa còn phát giấy phép kinh doanh cho bọn con nữa cơ, đến khi đó chỉ có càng ngày càng có quy phạm hơn, chúng ta kiếm tiền cho nhà nước, đóng thuế cho nhà nước, nhà nước sẽ hoan nghênh thôi”
Dù sao nói về chính sách con gái cũng hiểu hơn bà ấy, Lý Ngọc Phụng gật đầu, bỏ một ít dưa muối đã thái xong lên cá, còn hào phóng nhặt một ít cục mỡ heo trong lọ mỡ lợn để lên trên, cuối cùng rắc một chút đường trắng rồi mới cho vào nồi hấp chín.
“Chính sách hiện tại càng ngày càng tốt, gần đây mẹ nghe cha con nói muốn thực hiện hệ thống trách nhiệm nhận khoán, muốn chia đất cho các hộ, nói cách khác chính là chia ruộng trong đội chúng ta đến các hộ gia đình để nhận khoán làm một mình, như vậy mới không nuôi người lười. Từ sau khi những thanh niên trí thức đó liên tục về thành phố sức lao động trong đội cũng ít đi. Nhiệm vụ được phân cho những người lười tiêu cực và biếng nhác đó hiển nhiên hơi nặng, bọn họ bắt đầu than trời than đất. Mẹ nghe ý của cha con là sau này không nuôi người lười, nhà ai trồng không ra lúa thì nhà đó đói, đừng hòng ăn chung nồi nữa.
Tô Tiếu Tiếu nghĩ đến thời gian sau này, hình như cuối năm bảy mươi đến đầu năm tám mươi sẽ bắt đầu thực hiện hệ thống trách nhiệm nhận khoán để giao ruộng cho các hộ gia đình. Sự giác ngộ này của cha cô rất cao, thôn Tô Gia bọn họ nói không chừng còn là thôn đầu tiên áp dụng hệ thống này, có thể được ghi vào trong sử
sách.
“Mẹ, suy nghĩ này của cha rất hay, đợi sau khi chính sách hoàn toàn mở rộng, trang trại chăn heo và những nghề phụ khác ở trong thôn chắc chắn cũng sẽ thực hành chế độ nhận khoán, đến khi đó mẹ nhớ kêu anh hai nhận
thầu trang trại chăn heo, như vậy mới làm nhiều có nhiều, ngoại trừ phần nộp lên trên thì phần còn lại đều là của chúng ta.
Lý Ngọc Phụng nhét bó củi vào trong lò bếp, gật đầu đáp: “Ngược lại mẹ cũng không nghĩ tới chuyện này, nhưng bây giờ quy mô của trang trại chăn heo không lớn, sau khi gia đình thầy lão Dương về thành phố cũng đều là anh hai con quản lý miết, cũng quản rất tốt, đúng rồi, gia đình thầy Dương thế nào?”
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Rất tốt ạ, trước khi tới đây bọn con đã tới Thượng Hải thăm bọn họ, đều rất khỏe.
1007 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận