Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 579: Không trách em sao

Hàn Tùng Bách chưa bao giờ từng nghĩ sẽ sống lâu dài ở căn nhà cũ, khi mới trở về cảm thấy cuộc sống không
có ý nghĩa gì, sống được ngày nào thì tính ngày đó, có chết ở nhà cũ đoàn tụ với người thân cũng rất tốt. Sau này ăn món ăn quen thuộc, nghe nhạc quê hương quen thuộc, rồi lại nhìn thấy gia đình Hàn Thành, nhìn thấy hy
vọng của nhà họ Hàn mới khiến trạng thái cả người tốt lên không ít, lại bắt đầu cảm thấy chết tử tế không bằng sống lay lắt, suy nghĩ mua nhà cũng bắt đầu nảy sinh từ đó.
Sau đó gặp được Giang Thu Lan, nói thật, trước khi gặp bà ta, Hàn Tùng Bách thật sự chưa từng có suy nghĩ lấy thêm một người vợ khác, không phải không biết mưu mô của Giang Hòe, cũng không phải không biết Giang Thu Lan tiếp xúc với ông ta là có mục đích, nhưng những điều này không thể ngăn cản Giang Thu Lan là một người bạn đời sống chung thích hợp, đặc biệt là khoảng thời gian gần đây ở chung cũng quả thật là như thế. Bà ta chăm lo cuộc sống và ăn uống của ông ta rất tốt, ông ta không ngại cho bà ta danh phận, cũng không ngại sau khi chết sẽ để hết tiền của mình cho bà ta, điều kiện tiên quyết là bà ta bằng lòng tiếp tục sống chung với ông ta.
“Nếu như cô không muốn vậy tôi cũng sẽ không cưỡng ép, còn bồi thường một ít tiền cho cô, từ nay về sau ai đi đường nấy, cô trở về nói với anh cả tốt đó của cô đừng dòm ngó thứ không thuộc về ông ta nữa. Ông ta có làm nhiều đến đâu cũng là phí công vô ích mà thôi. Cho dù năm đó Giang Tuyết gả cho Hàn Thành nhà chúng tôi thì thứ của nhà họ Hàn cũng không liên quan một xu nào đến ông ta hết, cô cảm thấy thế nào?” Giang Thu Lan cảm thấy hình như hôm nay mình mới nhận ra con người này của Hàn Tùng Bách, trước đây cứ cảm thấy người này khiêm tốn, che giấu rất kỹ, bà ta không thể đoán ra được ông ta đang nghĩ gì, bây giờ nghe
ông ta nói những lời này, ngược lại có loại cảm giác mọi thứ đã giải quyết xong, ngay cả con người này của ông ta cũng trở nên chân thật hơn hẳn. “Anh Hàn, hóa ra anh đã biết hết cả rồi, vậy anh thật sự không trách em sao?”
Hàn Tùng Bách lắc đầu: “Nếu như trách cô tôi đã hoàn toàn không cho cô bước chân vào trong căn nhà này. Người già rồi luôn sợ cô độc, trước đây không có suy nghĩ này, sau này tiếp xúc với cô ngược lại muốn kết bạn với cô cùng cô đi nốt con đường còn lại, còn lại phụ thuộc vào suy nghĩ của cô, lời tôi đã nói đến mức này rồi, nếu như cô còn tồn tại suy nghĩ gian dối nào nữa thì chúng ta cũng không cần thiết phải đi tiếp. Giang Thu Lan không ngừng gật đầu: “Anh Hàn, em bằng lòng, nếu không phải coi trọng con người anh thì em hoàn toàn sẽ không gả cho anh. Cái khác không nói nhưng khi vị đó nhà em đi tuy không để lại một đứa con nào, nhưng đã để lại cho em không ít iền trợ cấp, tiền dưỡng già cũng đủ cho em. Mấy năm này người muốn kết đối
tượng với em không phải không có, trước đây em cũng chưa từng có suy nghĩ sẽ tái hôn, nếu như em chỉ đơn thuần là vì tiền vậy cũng không cần kết hôn với anh làm gì.
Vừa rồi nghe ý của anh cả em hình như cũng không tiếp tục rối rắm suy nghĩ này nữa. Sau này em sẽ không
nhắc tới chuyện này nữa, nếu như anh không muốn ở đây vậy chúng ta mua một căn nhà mới ở cũng được,
nhưng tên không cần thiết phải viết của em, nhà ở em cũng không thiếu.
Hàn Tùng Bách gật đầu với vẻ yên lòng: “Được, nếu lời đã nói thẳng ra hết, chúng ta đều đã đến tuổi này rồi, sau này chúng ta từ từ an hưởng cuộc sống tuổi già của mình, mai này chúng ta cùng nhau đi chợ, cô nấu cơm tôi
rửa bát, cô lau bàn tôi quét sân, việc nhà chúng ta sẽ chia ra làm, sẽ không để cô giống một bảo mẫu hầu hạ tôi, sau này có cơ hội chúng ta lại đi khắp nơi, nhìn ngắm giang sơn tươi đẹp của nước mình. Giang Thu Lan cười khổ một tiếng: “Hóa ra trước đây anh đang thử thách lòng kiên nhẫn của em sao?” Hàn Tùng Bách đã từng sống ở nước ngoài nên suy nghĩ tiên tiến hơn phần lớn người trong nước, những lời ông
ta nói ra hiển nhiên khiến Giang Thu Lan rất cảm động, người sống đến từng tuổi này rồi không cầu tình yêu trai
gái gì cả mà chỉ cầu cơ thể khỏe mạnh sống qua cuộc sống nhỏ này, nếu có thể nhìn ngắm giang sơn tươi đẹp
của nước mình vậy thật sự là không còn gì hối hận.
Hàn Tùng Bách cũng không giấu cô ta: “Đúng vậy, muốn xem thử cô có thể kiên nhẫn được đến khi nào mới
bùng nổ, không ngờ cô lại nhẫn nhục chịu khó như vậy”
Giang Thu Lan tức giận nhìn ông ta, đáp: “Trước đây cảm thấy mình gả cho anh có mục đích không đơn thuần,
trong lòng mang áy náy với anh nên mới nhẫn nhục chịu khó, sau này hiển nhiên không có nữa đâu”
1009 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận