Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 105. Biến cố ập xuống 3

Chương 105: Biến cố ập xuống 3
Cô cũng học cùng cậu bé gần hai tiếng rồi mới đi nắn hồng.
Cơm Nắm và Bánh Đậu cũng thích nắn hồng, Bánh Đậu bị thương một tay nên chỉ dùng ngón tay đâm vào quả hồng, sau khi đâm nát hai quả Tô Tiếu Tiếu ôm đứa nhỏ qua một bên, kêu cậu bé ăn bán thành phẩm hồng bị đâm nát.
Cơm Nắm nhỏ vốn đang nắn rất tốt, thấy Bánh Đậu nhỏ đâm nát hồng còn được ăn cũng cố tình đâm nát hai quả: “Mẹ ơi mẹ xem này, hỏng rồi!”
Tô Tiếu Tiếu nổi giận bảo: “Con trai, muốn ăn thì con cứ nói, lần sau không thể cố tình đâm nát, cái này phải đợi phơi khô ăn mới ngon hơn rất nhiều, để lại đến mùa xuân sẽ còn ngon hơn, cho nên chúng ta phải giữ lại từ từ ăn.”
Cơm Nắm nhỏ cười lên giống như một con cáo nhỏ: “Con biết rồi thưa mẹ, nhưng con cảm thấy bây giờ đã rất ngon rồi ấy.”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu, Trụ Tử nhỏ tan học về nhà cũng giúp nắn hồng, đợi nắn xong, cô kêu Trụ Tử nhỏ ăn một quả nhưng đừng ăn quá nhiều còn để bụng ăn cơm.
Trụ Tử nhỏ lắc đầu nói không ăn, giọng nói vừa dứt, bên miệng đã bị Cơm Nắm nhỏ nhét vào nửa quả hồng, còn là quả cậu bé đang ăn dở.
“Trụ Tử nhỏ, anh ăn nước miếng của em thì sau này phải nghe lời em đấy nhé!”
Trụ Tử nhỏ: “…” Ăn không được mà không ăn cũng không được.
Tô Tiếu Tiếu thật sự cạn lời: “Cơm Nắm, con đừng bắt nạt Trụ Tử.”
Cơm Nắm nhỏ chớp đôi mắt to hai cái, lén nói với mẹ: “Mẹ ơi con lừa anh ấy thôi, nửa quả này là con xé ra đó, không có nước miếng của con đâu, con chỉ muốn kêu anh ấy nghe lời con thôi.”
Tô Tiếu Tiếu: “…”
Trụ Tử nhỏ:” … Anh nghe thấy đó.”

Mặt trời gần xuống núi, Tô Tiếu Tiếu cũng nên đi chuẩn bị cơm tối.
Lý Ngọc Phụng gửi cho Tô Tiếu Tiếu không ít rau cải phơi khô, buổi trưa cô ngâm một ít, bây giờ dùng bốn lạng thịt nạc mà Hàn Thành đã mua buổi sáng lại thêm ít tóp mỡ vào làm thành nhân bánh, sau đó lại thêm rau cải phơi khô đã ngâm và được thái vụn vào, rồi trộn nhiệt tình làm thành bánh nhân thịt trộn rau khô.
Vốn dĩ rau cải phơi khô chính là món ăn chính (Ở quê chúng tôi món ăn cần dùng lượng lớn dầu hoặc là thịt phối hợp mới ngon đều sẽ gọi là món ăn chính, ví dụ như mấy thứ như cải khô, măng khô, đậu cô ve khô này), đặc biệt hút dầu, phải dùng thịt băm ba phần mỡ bảy phần nạc mới thơm, nhưng thịt ba chỉ đều bị Tô Tiếu Tiếu lấy đi chế dầu hết cả rồi, giờ có mấy miếng tóp mỡ phối vào đã rất không tồi, không thể cưỡng cầu quá nhiều.
Hai đứa trẻ Trụ Tử nhỏ và Cơm Nắm nhỏ hợp lực nhóm lửa xong, Tô Tiếu Tiếu thả bánh nhân thịt đã băm xong lên trên cơm để hấp, rồi lại chuẩn bị ớt xào.
Cô dùng ít dầu chiên hai mặt ớt đến khi tróc da, rồi lại bỏ tóp mỡ và tỏi đã băm vụn vào trong xào cho thơm, rưới thêm nước sốt được chế vừa ăn từ đường, dấm và muối vào hầm một lúc, cuối cùng dùng nước sốt bột ngô thêm ít tinh bột vào, vậy là món ớt xào phiên bản thiếu dinh dưỡng đã ra lò.
Món ăn này vốn cần dùng dầu xào, còn phải nêm chao và dầu hào vào mới ngon nhất, nhưng điều kiện có hạn, cũng chỉ có thể như vậy, bỏ tóp mỡ và tỏi vào vị cũng không lẫn được đi đâu.
Thời buổi này tóp mỡ là vật hiếm, Tô Tiếu Tiếu đã bị ép đến mức phải lấy tóp mỡ làm nguyên liệu nấu ăn, vì tóp mỡ thật sự là vạn năng, dùng làm gì cũng ngon.
Cơm ra khỏi nổi thì Hàn Thành cũng tan làm về nhà, Tô Tiếu Tiếu theo lệ thường đi lên nhận bao công văn của anh.
Hàn Thành nói lại chuyện của bà nội Trụ Tử.
“Nói như vậy, buổi chiều thím ấy đã về rồi sao?” Tô Tiếu Tiếu hỏi.
Hàn Thành nhìn quanh: “Thím ấy chưa qua đây sao?”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Chưa.”
Cô gọi Trụ Tử nhỏ: “Trụ Tử nhỏ, bà nội ra viện về nhà rồi, bây giờ cháu về nhà gọi bà nội qua đây ăn cơm chung nhé.”
Trụ Tử nhỏ cúi đầu im lặng một lúc, sau đó mới ngẩng đầu lên: “Dì Tô ơi, chúng cháu đã mang tới rất nhiều phiền phức cho mọi người rồi, sau này cháu vẫn nên ở nhà ăn chung với bà nội thì hơn.”
Tô Tiếu Tiếu hơi ngạc nhiên.
Sau đó lại nói một cách dịu dàng: “Không đâu, hôm nay Trụ Tử nhỏ đã giúp dì làm rất nhiều việc đúng không, cháu có giúp chăm sóc Bánh Đậu nhỏ này, lại giúp nắn hồng này, còn giúp thổi lửa và cho gà ăn, sau này việc trong nhà cũng phải giúp làm nữa. Phần lương thực liên quan đến cháu và bà nội cũng đã chuyển đến nhà chúng ta rồi, không phải cháu ăn cơm miễn phí đâu, cháu và bà nội cũng là một phần của gia đình chúng ta, hiểu chưa?”
Trụ Tử nhỏ cúi đầu một lúc rồi cuối cùng cũng gật đầu: “Vậy cháu về nhà gọi bà nội ạ.”
Tô Tiếu Tiếu: “Đi đi, cẩn thận một chút.”
“Mẹ ơi con cũng muốn đi chung!” Cơm Nắm nhỏ lại muốn ra ngoài.
“Được, đi chung đi.” Dù sao có Trụ Tử nhỏ đi chung nên Tô Tiếu Tiếu cũng yên tâm cho con trai ra ngoài đi dạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận