Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 265: Bùi ngùi

Đổng Minh Nguyệt nghe thấy tiếng Tiểu Bảo mới bước ra từ nhà bếp: “Tiểu Bảo, lúc cháu tới đây có người nào
nhìn thấy không?”
Tiểu Bảo lắc đầu: “Không có người nào nhìn thấy đâu ạ, bà Đổng yên tâm, cháu về đây ạ, trong nhà còn đợi cháu
về ăn cơm nữa”
Đồng Minh Nguyệt vừa mới tới ao cá góp vui, thấp thoáng nhìn thấy có đôi vợ chồng dẫn mấy đứa trẻ đi cùng, Tiểu Bảo cũng ở trong đó, người chồng rất cao lớn, trên tay còn ôm một đứa trẻ, cây dù che lấp gương mặt anh
nên bà không nhìn rõ được, còn người vợ có dáng người nhỏ xinh, gương mặt dịu dàng, đám trẻ đều thích vây quanh cô, hai người chắc chắn chính là cô và chú trong miệng Tiểu Bảo. Đổng Minh Nguyệt nhiều lời hỏi thêm một câu: “Nhà cô cháu có ba bé trai sao?” Tiểu Bảo gật đầu, đếm trên đầu ngón tay: “Cơm Nắm, Trụ Tử và Bánh Đậu nhỏ nhà cô, ba người bọn họ là anh
em ruột, cả nhà chúng cháu còn phải tính thêm cả cháu và anh Đại Bảo nữa, trong bụng cô cháu còn có Bánh
Trôi nhỏ, trong bụng mẹ cháu cũng có một bé cưng nhỏ nữa, oa, tính ra thì cháu thật sự có nhiều anh em quá
trời”
Khi Dương Nam Hoài và Đổng Minh Nguyệt nghe được Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ, trong lòng chợt khẩn trương, tên cúng cơm của hai đứa cháu ngoại nhà bọn họ cũng là Cơm Nắm và Bánh Đậu, nhưng nghĩ lại người ta là ba anh em ruột, trong bụng còn mang thai một đứa trẻ nữa, loại tên cúng cơm Cơm Nắm và Bánh Đậu này cũng thường thấy như Thiết Đản và Cẩu Đản đấy thôi, người nhà giống như đội trưởng Tổ chắc hẳn sẽ không
cho con gái đi làm mẹ kế của người ta đâu, nên bọn họ cũng đánh bay suy nghĩ này, không hỏi thêm gì nữa. Đổng Minh Nguyệt xoa đầu Tiểu Bảo: “Cô cháu thật có phúc, con trai và cháu trai đều ngoan như vậy.” Còn con gái bà thì không có phúc, hai đứa con trai để lại đó cũng không biết thế nào rồi. Tiểu Bảo gật đầu, vừa cười vừa đáp: “Bởi vì cô cháu chính là người cô tốt nhất trên đời đấy bà ơi, cô cháu thương cháu nhất, người mà cháu thích nhất trong nhà chính là cô của cháu đó, ôi, bây giờ cháu còn thích cả chú của
cháu nữa, còn có các anh em của cháu, ông Dương, bà Đổng, cháu cũng thích ông bà nữa, ông bà cũng sẽ có
phúc
khí!”
Trên gương mặt phủ đầy sương gió của Đổng Minh Nguyệt hiện ra vẻ an ủi, bà khom người ôm Tiểu Bảo: “Đúng,
gặp được cả gia đình các cháu chính là phúc của ông bà, ông bà cũng thích Tiểu Bảo nữa. Bọn họ ở nông trường biên cương chịu đủ sự coi thường và khinh miệt, đến mức bọn họ suýt chút nữa đã quên
mất còn có lòng tốt như vậy. Ngày nào chủ nông trường bản địa cũng sắp xếp cho bọn họ làm những công việc mệt nhất, bẩn nhất làm mãi không xong, chỉ ngắn ngủi vài năm mà cơ thể vốn cũng không tệ đã bị đè nén đến suy sụp, nếu không phải bọn họ vừa vặn sinh bệnh và phía bên Hàn Thành tìm người vận động một chút thì bây giờ bọn họ chắc chắn còn đang ở biên cương chịu khổ chịu mệt.
Tới nơi này bọn họ đã cố hết sức khiêm tốn, cố gắng không tiếp xúc với các xã viên, cũng chuẩn bị sẵn sàng chịu
khổ chịu mệt, ít nhất thì thời tiết ở nơi này cũng tốt hơn so với ở biên cương không ít, bọn họ cũng có thể bớt chịu khổ được một chút.
Nhưng không ngờ có thể gặp được một gia đình tốt như nhà đại đội trưởng Tô, cả gia đình bọn họ tôn trọng phần tử trí thức, sắp xếp chỗ ở tốt cho bọn họ, thấy cơ thể bọn họ không tốt cũng bố trí cho họ những công việc nhẹ nhàng nhất nhưng công điểm lại cao nhất, ở nơi này bọn họ không những không chịu tội mà thi thoảng còn được cả gia đình nhà họ Tô lén chăm sóc, còn cho Tiểu Bảo qua lại với bọn họ. Khoảng thời gian ở thôn Tô Gia này chính là ngày tháng thư thái nhất từ khi về cơ sở rèn luyện của bọn họ. Ơn lớn không lời nào cảm tạ hết được, đại ân đại đức như vậy, bọn họ thật sự không biết lấy gì báo đáp. Bọn họ chẳng có gì hết, đọc nhiều thi thư, trong bụng đầy kinh văn nhưng bây giờ cũng không thể đổi thành cơm ăn được, nhưng từ đầu đến cuối bọn họ vẫn tin rằng ngày tháng tối tăm này sẽ không kéo dài quá lâu, những phần tử trí thức như bọn họ cũng sẽ có một ngày thấy lại được ánh sáng, đọc sách nhất định sẽ hữu dụng, tri thức mãi mãi có giá trị và ý nghĩa tồn tại của nó, bọn họ chỉ hận không thể dạy hết sở học cả đời cho Tiểu Bảo hiếu học và chăm chỉ, để cậu bé kế thừa tri thức.
Đổng Minh Nguyệt nhìn cái bóng nhỏ chạy vụt đi của Tiểu Bảo mà cảm thán: “Lão Dương, mình nói xem Cơm
Nắm và Bánh Đậu nhỏ nhà chúng ta có phải cũng thông minh và hiếu học như Tiểu Bảo không?” Dương Nam Hoài gật đầu: “Hàn Thành và Dương Mai đều là người thông minh nên làm sao con của hai đứa nó lại
kém được? Chỉ mong rằng người vợ mà Hàn Thành mới cưới có thể đối xử tử tế với tụi nhỏ”
1032 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận