Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 262: Hòa thuận

Thời tiết thật sự quá lạnh, Tô Vệ Dân chỉ huy mọi người mở thêm vài cửa thoát nước, cố hết sức tháo sạch nước ra rồi dùng lưới không để cho cá chạy ra ngoài là được.
Hàn Thành có lồng sưởi ở đây nên ngược lại cũng không lạnh, các xã viên không mang theo lồng sưởi thì không chịu đựng được, đành đốt mấy đống lửa trên đường lớn và bờ ruộng, cũng may đợt tuyết này không lớn, chắn một chút vẫn có thể nhóm lửa được, mọi người đều vây quanh đống lửa đợi xả cá.
Đám người Cẩu Đản và Lai Đệ nắm ít hạt thóc bỏ vào trong đống lửa, đợi đến khi trong đống lửa nổ tanh tách, hạt thóc màu vàng biến thành bỏng gạo màu trắng, bọn trẻ lại dùng gậy khua ra ngoài ăn, miếng nào vào miệng cũng ngon nức nở.
Cẩu Đản nắm một nắm đưa tới hỏi đám người Tiểu Bảo có ăn hay không.
Cơm Nắm và Trụ Tử đứng ngồi không yên, đang định đi tới bên đống lửa chơi với bọn họ, kết quả nghe thấy Tô Vệ Dân hô một câu: “Cá ra!”
Lực chú ý của Hàn Thành và đám trẻ bị kéo về, vội vàng nhìn vào ao cá, bên trong ao cá thấy đáy đầy bùn nhão đen mịn hôi thối, những con cá không biết là cá trắm đỏ, cá mè hoa hay là cá trích ở bên trong ngoáy tới ngoáy lui, có con vì thiếu khí không nhịn được mà nhảy ra khỏi đống bùn hít thở không khí mới, cái đuôi quẫy tung lật người lộ ra bụng cá trắng phau, hòa làm một thể với bông tuyết càng ngày càng lớn trong không trung, sau đó không thể ngăn cản được lực hút của trái đất mà lại nhanh chóng lật lại, có xã viên còn bị bọn nó hắt bùn bắn đầy mặt nhưng vẫn cười vui vẻ như cũ.
Khi cá nhảy lên, Bánh Đậu nhỏ cong đôi mắt nhìn và vỗ tay một cách vui vẻ, Cơm Nắm và Trụ Tử cũng không nhịn được mà “oa oa oa, Cơm Nắm nói: “Tiểu Bảo, thật sự giống như anh nói luôn này, cá đều sẽ nhảy lên giống như đang khiêu vũ, nhìn thấy cả bụng trắng của nó luôn.
Tiểu Bảo gật đầu: “Nếu như ấm hơn một chút bọn nó còn nhảy cao hơn cơ, nhưng trời lạnh rồi cũng chẳng có mấy con có thể nhảy lên được, ngày trước đều là một đám cùng nhảy lên.
Trụ Tử bảo: “Một đám cá nhảy lên sẽ đẹp biết bao nhiêu.
Tiểu Bảo: “Đẹp lắm đó.
Niềm vui của một vụ mùa bội thu đã chống lại toàn bộ giá lạnh, trên gương mặt của các xã viên không có người
nào là không mang nụ cười vô cùng thỏa mãn, năm nay có thể chia thêm vài con cá cũng xem như có thể trải qua một năm ấm no.
Tuy rằng Hàn Thành biết cuộc sống ở nông thôn bần hàn, nhưng từ đầu đến cuối anh cũng chưa từng sống ở nông thôn nên cũng không thể cảm động lay tuyệt đối được, thế nhưng hôm nay anh cũng bị niềm vui trong vụ mùa bội thu này lây nhiễm, cảm thấy mừng cho bọn họ.
Cuộc sống ở nông thôn quả thật rất chất phác, hạnh phúc của bọn họ cũng rất đơn giản, đám trẻ nắm một mớ bỏng gạo trong tay, cả gia đình được chia thêm một con cá cũng đủ để bọn họ vui mừng rất lâu.
Đột nhiên trên đầu Hàn Thành có thêm một cái ô, anh quay đầu lại, chỉ thấy là gương mặt tươi cười lộ ra cái lúm đồng tiền của vợ.
Hàn Thành cũng nở nụ cười theo, hạnh phúc của anh thật sự rất đơn giản, nụ cười của vợ và nụ cười của các con chính là hạnh phúc của anh.
Hàn Thành mặc kệ những người khác có mặt ở đây, duỗi tay nhận ô trong tay Tô Tiếu Tiếu rồi kéo cô tới đứng trước mặt mình: “Lạnh như vậy sao lại ra ngoài?”
Tô Tiếu Tiếu cũng đóng võ trang đầy đủ mang theo lồng sưởi nên cũng không cảm thấy lạnh cho lắm: “Các anh
ra ngoài quá lâu nên em qua đây xem sao.
Đám trẻ nhìn thấy Tô Tiếu Tiếu có thể tới đều vô cùng mừng rỡ, mồm năm miệng mười vây quanh cô nói vừa rồi con cá nào nhảy lên như thế nào, con cá nào quẫy đuôi ra sao, con cá nào phơi cái phụng trắng phau, con cá nào bị ông ngoại bắt lên rồi, còn con cá nào lại chạy thoát…
Tô Tiếu Tiếu nhìn mọi người ở bên dưới vất vả cần cù lao động, niềm vui của vụ thu hoạch hiện lên trên mặt bọn họ khiến cô không nhịn được mà cong đôi mắt lại.
Mọi người không dám nói chuyện với Hàn Thành nhưng nhìn thấy Tô Tiếu Tiếu cũng không nhịn được mà khen cô: “Tiếu Tiếu thật sự càng ngày càng xinh ra đấy”
“Đúng vậy, càng ngày càng trẻ ra, cứ như gái mười tám ấy”
“Mấy đứa trẻ nhà các cháu cũng rất khiến người yêu quý, nuôi thế nào vậy? Người thành phố chăm con khác hẳn với chúng ta, đúng không?”
Tô Tiếu Tiếu mỉm cười đáp lại từng người một, cũng không hề mất kiên nhẫn một chút nào.
Người đông sức lớn, cá phù hợp với quy cách được vớt hết lên rất nhanh, còn cá nhỏ không đủ tiêu chuẩn thì
thả về nuôi tiếp, đợi nuôi béo rồi lại vớt lên sau.
Tô Vệ Dân và Tô Chấn Hoa vớt cá từ trong ao lên, Tô Tiếu Tiếu cầm lồng sưởi đi qua: “Cha, anh hai, hai người hơ
ấm tay trước đi, hôm nay trời cũng lạnh quá”
[Cảm ơn cogai20 đã đẩy 10 kim phiếu cho truyện ^^]
997 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận