Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 717: Phiên ngoại về bọn nhỏ 3

Trụ Tử nhíu mày, bước nhanh tới xách cổ áo của mông thối Hạo Nhiên kéo về sau: “Em lén lút ở đây làm gì?” Mông thối Hạo Nhiên thấy Bánh Trôi nhỏ không để ý cậu bé nhưng bộ dáng buộc hai bên tóc đuôi ngựa chải lông cho chó của cô bé lại thật sự rất đáng yêu, mới nhất thời to gan, dự định lén lút từ phía sau giật tóc đuôi ngựa của cô bé, chỉ giật một chút xíu thôi, dù sao cũng không ai thấy.
Ai biết anh của Bánh Trôi nhỏ lại đột nhiên nhảy ra chứ? Nỗi sợ hãi bị các anh của Bánh Trôi nhỏ chi phối trong mấy năm này lập tức trào lên trong trái tim của mông thối Hạo Nhiên, cậu bé vội vàng giơ hai tay đầu hàng: “Không, em không làm gì cả, cũng không dự định giật đuôi tóc của Bánh Trôi nhỏ đâu!”
Hay thật, không đánh tự khai luôn.
Trụ Tử nhỏ buông tay sửa tay thành chụp đầu cậu bé đẩy lên trên, quất vào mông cậu bé một cái: “Em còn dám giật tóc em gái nhà anh sao? Hửm?”
Mông thối Hạo Nhiên kêu oai oái: “Không có không có, em chỉ nghĩ thôi, em còn chưa giật mà, em nào có dám đâu…”
Trụ Tử nhỏ: “Nghĩ cũng không thể nghĩ!”
Mông thối Hạo Nhiên vừa vội vàng xua tay vừa chạy ra bên ngoài “không nghĩ không nghĩ…” khi chạy không biết có phải vì quá kích động quá hay không mà “bủm” một tiếng, tiểu tử thối này lại đánh rắm!
Bánh Trôi nhỏ “a” một tiếng, vội vàng bịt mũi nhào vào lòng anh Trụ Tử: “Anh ơi, mông thối Hạo Nhiên lại thả bom nữa rồi!”
Trụ Tử nhỏ dở khóc dở cười, mông thối Hạo Nhiên này không biết mắc tật xấu gì nữa, cái tật hở tí là thả rắm này từ trường mẫu giáo đến bây giờ là lớp ba rồi vẫn không thay đổi được.
“Tiểu tử em ít ăn khoai lang khoai sọ một chút, ăn nhiều hoa quả và rau xanh đi” Trụ Tử cảm thấy cậu bé có khả năng ăn nhiều lương thực phụ, công năng của dạ dày lại không tốt đến thế nên mới như vậy.
Bây giờ việc cung ứng gạo đã không còn túng thiếu như những năm bảy mươi nữa, cung cấp lương thực tinh cũng đủ, lương thực phụ phải ăn nhưng có thể ăn ít đi một chút.
Trụ Tử xoa đầu em gái: “Hạo Nhiên đi rồi, rắm kêu không thối. Nói rồi bế em gái đi vào trong nhà, Kẹo Bông
Gòn vui vẻ đi theo phía sau.
Khách quen ở Tam Xan Tứ Lý nhìn thấy không nhịn được mà trêu chọc: “Tu Viễn này, Bánh Trôi nhỏ bé cũng bé đến lớn luôn rồi, lần đầu tiên khi chú tới nơi này ăn, cô gái nhỏ mới chỉ mới cao một chút này thôi, chớp mắt cái cháu cũng đã lớn thành thiếu niên rồi.
Trụ Tử cười ôn hòa: “Còn chú Từ vẫn trẻ trung như vậy, không có gì khác với lần đầu tiên gặp cả. Khách quen chú Từ cười to ha ha: “Tu Viễn thật biết nói chuyện, lời này chú thích nghe đấy”
Trương Tu Viễn mười bảy tuổi đã là thiếu niên tuấn tú nho nhã, lịch sự lễ độ tiến thoái có chừng mực, khí chất dịu dàng trung hòa với ngũ quan thâm thúy, khi không cười trông thật anh tuấn mạnh mẽ, lúc cười lên lại ôn nhuận như ngọc, khi nói chuyện với Bánh Trôi nhỏ lại vô cùng dịu dàng, cha mẹ nhà ai không muốn có một đứa con trai như thế? Cô gái nhỏ nhà ai không muốn có một anh trai như vậy? Ngay cả Điềm Điềm cũng vô cùng thích anh Trụ Tử.
Trụ Tử thả em gái ngồi xuống ghế, kiểm tra xong bím tóc lại kiểm tra quần áo của cô bé, ngay cả lông chó dính trên quần áo cũng xử lý sạch sẽ mới yên tâm.
Trụ Tử nhìn em gái còn xinh xắn hơn cả búp bê bày trong tủ kính ở trung tâm thương mại vừa thấy tự hào vừa lo
lắng: “Bánh Trôi nhỏ, em thành thật nói cho anh biết có bạn học nào kéo tóc em hoặc là bắt nạt em không?” Bánh Trôi nhỏ chớp đôi mắt to như hạt nho đen, nghiêng đầu nghĩ ngợi sau đó lắc đầu: “Không có ạ, em có các anh bảo vệ bọn họ không dám bắt nạt em đâu, nhưng bắt nạt người khác cũng rất đáng ghét đó, Điềm Điềm đã từng bị người giật tóc.
Trụ Tử nhíu mày: “Bạn học nam cấp ba đó vẫn bắt nạt Điềm Điềm sao?”
Lần đầu tiên Bánh Trôi nhỏ ra tay đánh người chính là vì một bạn học nam cấp ba giật tóc Điềm Điềm không chú ý lực đạo, hại Điềm Điềm ngã vật xuống đất, đầu gối sứt da, Bánh Trôi nhỏ rất giận dữ đi lên lý luận với cậu ta, kêu cậu ta xin lỗi Điềm Điềm, nhưng bạn học đó lại cười hì hì không coi là chuyện to tát gì, nói cô gái nhỏ thắt bím tóc là để người ta giật, còn nói cô bé quản nhiều chuyện, nếu không phải có anh trai bảo vệ đã sớm bị giật không biết bao nhiêu lần rồi. Bánh Trôi nhỏ tức anh ách nhấc chân đá cậu ta, cũng may bốn anh trai kịp lúc tới dạy dỗ bạn học nam đó, ép cậu ta xin lỗi Điềm Điềm còn hứa sau này không được phép bắt nạt cô gái nhỏ mới bỏ qua cho cậu ta.
957 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận