Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 143. Tò mò

Chương 143: Tò mò
Bàn về vụ tùy mặt gửi lời, trong mấy đứa trẻ này không có ai lợi hại hơn Cơm Nắm hết, cậu bé lập tức gật đầu: “Vâng thưa bà ngoại, bọn cháu không trèo cây đâu, quá nguy hiểm rồi, vậy bà ngoại ơi, lúa nước cao bao nhiêu ạ? Trong ruộng có phải có rất nhiều tổ chim không ạ?”
Lý Ngọc Phụng ngồi xổm xuống vừa rửa hải sản với đám trẻ vừa trả lời câu hỏi của Cơm Nắm: “Lúa nước đại khái cũng chỉ cao hơn Bánh Đậu nhỏ như vậy thôi, tổ chim thì có nhưng rất ít, mấy thứ như lươn và cá trê cũng có nhưng không có nhiều ốc hương như vậy, ngược lại ốc vặn rất nhiều.”
“Oa…” Cơm Nắm nhỏ lại phát ra tiếng than đầy ngưỡng mộ: “Nếu như cháu có thể tới nhà bà ngoại nhặt ốc vặn thì tốt rồi.”
Lý Ngọc Phụng tay chân nhanh nhẹn, chưa đến một lúc đã rửa sạch đống hải sản mà đám trẻ nghịch nửa ngày: “Cái này có gì khó đâu? Đợi các cháu được nghỉ lễ thì cùng Tiếu Tiếu về thôn Tô Gia không phải là được rồi sao?”
Cơm Nắm nhỏ trợn to mắt: “Được sao ạ? Thật sự có thể sao?”
Lý Ngọc Phụng bưng hải sản đứng dậy: “Đương nhiên là được rồi, cái này có gì mà không được.”
Cơm Nắm nhỏ ô hô một tiếng, chạy vào trong bếp tìm Tô Tiếu Tiếu: “Mẹ ơi, bà ngoại nói con có thể đi tới nhà bà cùng nhặt ốc vặn và bắt lươn với Tiểu Bảo, thật sao ạ?”
Sân vườn cách nhà bếp vốn không xa nên hiển nhiên Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành cũng nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.
Tô Tiếu Tiếu nói: “Đương nhiên có thể, đợi khi nào đến năm mới, cả nhà chúng ta đều nghỉ phép sẽ dẫn các con về thôn Tô Gia chơi nhưng hình như lúc đó chưa có ốc ruộng, đúng không mẹ?”
Lý Ngọc Phụng đáp: “Có thì có nhưng hiếm lắm, mùa đông nước lạnh như vậy, ai còn đi nhặt ốc vặn nữa, không sợ cảm lạnh sao? Phải vào vụ thu hoạch hè và vụ mùa thu bận rộn mới nhiều nhất.”
Cơm Nắm nhỏ có hơi tiếc nuối nhưng cậu bé vẫn rất mong đợi được tới thôn Tô Gia.
Người trong bếp quá đông, chỉ để lại hai vợ chồng ở trong bếp nấu cơm là đủ, Lý Ngọc Phụng hỏi Tô Tiếu Tiếu: “Cuốc ở đâu? Mẹ đi đào vườn rau một chút.”
Tô Tiếu Tiếu cạn lời: “Mẹ ơi mẹ nghỉ một lúc trước đi, cái này không gấp.”
Lý Ngọc Phụng không đồng ý: “Sao lại không gấp? Mảnh vườn lớn như vậy để trống huơ trống hoác lãng phí bao nhiêu, trồng sớm một ngày thì tiết kiệm được tiền mua rau một ngày, mẹ chắc hẳn nên mang một sọt rau qua đây cho con mới đúng, nhưng mà xe lửa quá chật, không tiện mang.”
Khi Tô Tiếu Tiếu viết thư vì để mẹ mình sớm qua một chút nên hình như có hơi nói quá, nhà bọn họ thật sự không thiếu tiền mua rau xanh đó.
Tô Tiếu Tiếu không lay chuyển được bà, chỉ đành kêu Cơm Nắm dẫn bà ấy đi vào nhà kho tìm cuốc.
Lý Ngọc Phụng đẩy cửa nhà kho, nhìn thấy bên trong đầy ắp lương thực một phòng, trên xà nhà còn treo thịt heo ướp muối mà ngây người.
Thế này phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể mua sắm đầy đồ trong căn phòng này, ngay cả những loại nguyên liệu như đại hồi cũng tích một ít.
Lý Ngọc Phụng hỏi Cơm Nắm: “Cơm Nắm, mỗi ngày nhà các cháu ăn gì vậy?”
Cơm Nắm nhớ đến lời mẹ nói không thể nói với người khác chuyện trong nhà ngày nào cũng ăn thịt bằng không sẽ bị báo cáo, sau này rất có khả năng một tuần cũng không ăn được thịt, tuy rằng bà ngoại không tính là người ngoài, nhưng Cơm Nắm nhỏ thông minh cỡ nào, lỡ như bà ngoại biết rồi không cho mẹ ăn thịt mỗi ngày, vậy thì đáng thương biết bao.
Vì thế cậu bé đáp: “Mẹ thích nấu chung cơm trắng với mấy thứ như khoai lang và khoai tây, còn thích ăn đậu cô ve khô và củ cải khô của bà ngoại.” Cơm Nắm nhỏ thở dài: “Ngoại trừ ngày đầu tiên về nhà, cha đi tới nhà ăn mua thịt kho tàu ra thì cháu cũng chưa được ăn lại thịt kho tàu, cháu rất muốn ăn thịt kho tàu bà ạ!”
Cũng đúng mà, tuy rằng mỗi ngày món ăn mà mẹ nấu đều là món ngon số một nhưng Cơm Nắm nhỏ thèm thịt kho tàu, bởi vì đã quá lâu rồi chưa đến phiên ăn thịt kho tàu.
Cơm Nắm cũng quả thật không lừa Lý Ngọc Phụng, Tô Tiếu Tiếu rất thích ăn các món phơi khô mà Lý Ngọc Phụng làm, nhà bọn họ biến hóa đa dạng luân phiên ăn các loại gà vịt cá hải sản, nhưng cô đến nơi này ngược lại thật sự chưa bao giờ từng làm món thịt kho tàu, mua thịt ba chỉ cũng chỉ để chế dầu, dùng dầu heo và tóp mỡ để ăn với nhiều món khác nhau, đều biến thành đồ ăn kèm.
Lý Ngọc Phụng chỉ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, khi con gái xuất giá luôn dặn dò bà ấy đừng tiết kiệm, Tiểu Bảo đang tuổi phát triển nên mỗi tuần đều phải ăn thịt và ăn ngon một chút, sao đến nơi này ngược lại không nỡ mua thịt ăn? Sắc mặt của cả gia đình bọn họ đều rất tốt, Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành đều béo lên, chuyện này không có khả năng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận