Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 90. Sống cùng

Chương 90: Sống cùng
Nếu như có thể, Tô Tiếu Tiếu vẫn muốn tới thủ đô hoặc là trở về sinh sống tại thành phố của nguyên chủ, cho dù nói thế nào thì ở thành phố lớn sinh hoạt vẫn tiện lợi hơn một chút, cơ hội cũng sẽ nhiều hơn rồi tìm cơ hội cũng đưa người nhà ở thôn Tô Gia ra. Theo quan điểm của Tô Tiếu Tiếu, sau này Đại Bảo và Tiểu Bảo chắc chắn cũng sẽ lên đại học, nếu cô đứng vững bước chân ở một thành phố trước rồi dẫn bọn nhỏ qua đây cũng sẽ dễ hơn rất nhiều.
Tô Tiếu Tiếu phát hiện ra mình đã hoàn toàn coi bọn họ như người nhà để đối xử, một người lười biếng như cô lại đứng ở góc độ của nguyên chủ để suy xét vấn đề.
Về phần Hàn Thành…
Sở dĩ Tô Tiếu Tiếu cảm thấy không chân thật đại khái cũng là vì bị ép phải đi từng bước cho đến hiện tại. Cô thích anh, người chồng này kiên định lại thông minh, còn cần mẫn siêng năng, biết thông cảm với cô, người bạn đời này cô cảm thấy rất thích hợp.
Thích hợp là một từ vô cùng hiếm có, càng hiếm có hơn tình yêu gì đó, kiếp trước sống trong xã hội văn minh có tự do cao độ mà cô còn chẳng thể tìm được một người bạn đời thích hợp, cho nên sau này cho dù đi đến nơi nào thì cô cũng sẽ không dự định tách khỏi Hàn Thành, đám trẻ cô cũng không nỡ, đến khi đó dẫn đám trẻ chuyển đi hoặc là một mình cô đi vào đại học trước, kêu Hàn Thành chăm các con ở lại nơi này đợi…
Tô Tiếu Tiếu suy nghĩ lung tung rất nhiều chuyện nhưng đều không có đáp án gì, thế cho nên chất lượng giấc ngủ cả một tối không được tốt cho lắm.
Ngày hôm sau Hàn Thành gọi các con dậy luyện tập buổi sáng thì cô cũng dậy.
Hôm nay anh không chỉ dẫn Cơm Nắm đi rèn luyện buổi sáng mà còn dẫn theo cả Trụ Tử nhỏ bé, nói cha của Trụ Tử nhỏ là quân nhân vĩ đại gì đó, Trụ Tử nhỏ cũng phải giống như cha của cậu bé, phải có một cơ thể và tinh thần khỏe mạnh, tương lai mới có thể giống như cha của cậu bé cống hiến cho quốc gia và xã hội.
Được rồi, cảnh giới tư tưởng của chủ nhiệm Hàn đã đến độ cao này rồi, Tô Tiếu Tiếu cũng không còn đường nào phản bác, cô vẫn ngoan ngoãn đi chuẩn bị bữa sáng cho những trụ cột quốc gia này.
Rau hẹ hôm qua hái được từ nhà Trụ Tử quả thật rất mềm, Tô Tiếu Tiếu hòa bột, thái vụn rau hẹ, bỏ muối vào bóp nước, rồi lại đánh hai quả trứng gà, bỏ rau hẹ đã vắt nước bỏ vào trong trứng gà đánh loãng rồi quấy chung, lại bỏ thêm ít muối cho vừa ăn, cuối cùng lại rắc một ít tép khô rồi quấy đều, vậy là một bát bánh hẹ rau hẹ nhiều trứng ít đã được phối xong, không có cách nào khác, trong nhà không có gà mẹ đẻ trứng mà đi chợ cũng không tiện mua nhiều nên chỉ có thể làm như vậy.
Tô Tiếu Tiếu cảm thấy mình nấu đồ ăn đã rất tiết kiệm dầu rồi nhưng dầu trong nhà vẫn vơi đi với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, cô cảm thấy hôm nay thật sự phải bớt thời gian tới chợ đen dạo một vòng, cho dù không mua được dầu thì mua chút ít thịt mỡ về chế thành mỡ heo cũng được.
Khỏi phải nói, nếu như có thể thêm chút mỡ heo vào trong bánh hẹ thì đó mới là ngon nhất.
Đáng tiếc cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi.
Tô Tiếu Tiếu ở bên này vừa cho bánh hẹ ít dầu khỏe mạnh ra khỏi nồi thì ba trụ cột quốc gia ra ngoài chạy bộ cũng đã trở về.
Cơm Nắm mũi nhạy vào cửa đã nói: “Oa, thơm quá, Trụ Tử, em không lừa anh đúng chứ, mỗi ngày món mẹ em làm đều là món ngon số một, hôm nay đồ ăn lại ngon hơn hôm qua nữa rồi.”
Tô Tiếu Tiếu lấy khăn mặt để đứa trẻ tự lau mồ hôi cho mình rồi nhấn vào mũi Cơm Nắm: “Cái miệng của con ngọt nhất, lát nữa con và Trụ Tử nhỏ ở nhà trông em cẩn thận, mẹ và cha đi ra chợ sớm một chút, trước khi cha mẹ về nhà các con không thể ra khỏi sân, phải trông em cho tốt và nghe lời Trụ Tử, có thể làm được không?”
Trụ Tử rất giỏi, tuy rằng cậu bé chỉ hơn Cơm Nắm một tuổi nhưng theo quan điểm của Tô Tiếu Tiếu thì cậu bé chín chắn hơn Cơm Nắm rất nhiều, giống như một anh lớn, có cậu bé ở nhà trông, cô và Hàn Thành đi một lúc vẫn thấy rất yên tâm.
Cơm Nắm nhăn mũi không đồng tình: “Bình thường đều là cả nhà chúng ta đi chợ mua đồ ăn mà mẹ, tại sao hôm nay lại không thể?”
“Bởi vì mẹ và cha phải đi làm ít chuyện, dẫn theo con và em sẽ không tiện, mẹ đồng ý nấu đồ ăn ngon cho con, nghe lời thì sẽ thưởng thêm cho con một cái bánh hẹ còn không nghe lời thì chỉ có thể ăn một cái thôi.” Tô Tiếu Tiếu bảo.
Cơm Nắm chỉ ngửi bánh hẹ thôi đã cảm thấy thơm rồi, cậu bé nhìn phần bánh hẹ rồi miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi được rồi, vậy cha mẹ cũng phải về nhà sớm một chút đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận