Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 488: Gia thế 1

Tuyết rơi từng đợt trắng xóa, người qua đường không nhịn được mà dừng chân xem đã xảy ra chuyện gì.
Tô Tiếu Tiếu nhéo mu bàn tay của Hàn Thành: “Hàn Thành, hay là vào nhà rồi nói sau đi”
Hàn Thành cuối cùng cũng tiến lên đỡ Hàn Tùng Bách, bước vào căn nhà cũ lần đầu trở về sau hơn hai mươi
năm.
Khi băng qua tường bình phong quen thuộc, trên đó vẫn còn lưu lại vết tích anh nghịch ngợm vẽ lên khi còn nhỏ, rặng trúc cảnh được trồng bên phải lối đi đã tàn lụi từ lâu, chỉ còn lại những thân trúc khô héo. Hồ giả sơn ở sân trước cũng đã sớm khô cạn, khi còn nhỏ Hàn Thành thích nhất là cho cá Koi bơi lội tung tăng trong hồ giả sơn ăn. Hai mươi năm trên con sông dài của thời gian chẳng qua chỉ như muối bỏ biển, nhưng đã là một phần tư cuộc đời của người trường thọ rồi, cảnh không còn người cũng mất, nhà đã sớm không còn là nhà nữa. Tô Tiếu Tiếu cho rằng tứ hợp viện ở nhà Trụ Tử đã đủ lớn rồi, nhưng không ngờ căn nhà cũ của nhà họ Hàn còn
lớn hơn, tuy rằng nhìn qua đã lâu ngày không được tu sửa, thời gian dài không có người nào ở nên rất nhiều nơi đã không nhìn rõ được diện mạo ban đầu, nhưng những điều đó cũng không hề làm tổn hại đến vẻ hùng vĩ của căn nhà này. Chỉ riêng nhìn từ sân này đã to hơn tứ hợp viện nhà họ Trương ít nhất hơn gấp đôi, hành lang nối cũng rộng hơn gấp đôi, băng qua tường bình phong qua cửa nhị tiến là một hồ giả sơn cỡ lớn, còn cần xuyên qua một cầu Phong Vũ nữa mới đến nhà chính, hai đầu xây nhà thủy tạ, nếu trong hồ giả sơn đổ đầy nước lại nuôi thêm một con cá Koi, hoàn toàn có thể làm một điểm thắng cảnh thu phí.
Tô Tiếu Tiếu đã có thể tưởng tượng ra nhà họ Hàn thời kỳ hưng thịnh hẳn phải rực rỡ đến mức nào, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn đó, ông nội bà nội, cha mẹ ruột đều khỏe mạnh, Hàn Thành trưởng thành dần dần trong căn nhà này, hiện giờ chắc hẳn đã là một thiếu gia tôn quý nhất trong thành tứ cửu này.
Hàn Tùng Bách chắc hẳn mới về không lâu, từ trong nhà chính có thể nhìn ra được đã được dọn dẹp qua, nhưng
những đồ vật cũ đóng bụi đó gần như chưa động đến, ngay cả đồng hồ cổ treo trên tường vẫn còn phủ một tầng
bụi dày đặc.
Hàn Thành đỡ Hàn Tùng Bách ngồi xuống rồi nhìn xung quanh, thấy chỉ có một mình ông ta mới hỏi: “Bác gái và đám người anh Húc đâu rồi ạ?”
Nói đến đây, Hàn Tùng Bách càng chìm trong bi thương hơn: “Năm năm trước tai nạn giao thông đều đi hết cả rồi, chỉ còn lại một mình bác, trong lúc đó bác vẫn luôn xin thư được về nước, mấy năm trước quan hệ quốc tế
căng thẳng, thẳng đến mấy ngày trước mới phê chuẩn cho bác về nước, nhưng không ngờ đến cả cha mẹ cháu
cũng…”
Hàn Thành cũng hoàn toàn không ngờ sẽ như vậy, thật ra những năm này anh cũng rất ít nhớ đến gia đình bác cả, đặc biệt là từ sau khi kết hôn với Tô Tiếu Tiếu có cuộc sống gia đình hạnh phúc viên mãn, những đau thương
mà gia đình thân sinh mang tới đó đã bất tri bất giác được an ủi từng chút một, hiện giờ tuy rằng thổn thức nhưng cũng không còn buồn như vậy nữa.
Hàn Thành lại hỏi: “Lần này bác về có dự định gì chưa, sẽ ở lâu không đi nữa sao?”
Hàn Tùng Bách lắc đầu: “Chưa biết, vốn dĩ chỉ muốn gặp cha mẹ cháu, nhưng bây giờ… Hàn Thành, cháu có từng
hận bác cả không?”
Hàn Thành lắc đầu: “Chuyện giữa trưởng bối, cháu không dám tự ý bàn luận, hơn nữa đã qua hơn hai mươi năm
cũng không còn quan trọng nữa”
Hàn Tùng Bách vuốt mặt, gật đầu: “Đúng vậy, hơn hai mươi năm rồi, khi bác đi cháu mới là một thiếu niên choai
choai thôi, chớp mắt đã… vị này là?” Bây giờ ông ta mới chú ý đến Tô Tiếu Tiếu.
Hàn Thành ôm cô: “Vợ cháu, Tô Tiếu Tiếu”
Tô Tiếu Tiếu mỉm cười với ông ta: “Chào bác cả, cháu là Tô Tiếu Tiếu
Hàn Tùng Bách quan sát cô cẩn thận, liên tục gật đầu: “Tốt tốt tốt” Ông ta nghĩ đến gì đó, móc một cái khăn trong lòng ra đặt trong lòng bàn tay rồi mở ra, sau đó lôi một cái vòng
tay phỉ thúy óng ánh trong suốt ra: “Đây là vòng tay gia truyền nhà chúng ta, vốn dĩ là truyền cho bác gái cả của
Hàn Thành, nhưng bây giờ bác giao lại cho cháu”
Tô Tiếu Tiếu chớp mắt vài cái nhưng không dám nhận, cái gọi là vàng có giá phỉ thúy vô giá, thời buổi này không có hàng giả gì cả, lại thêm là tổ tiên truyền lại, Tô Tiếu Tiếu có không thạo nghề đến đâu cũng có thể nhìn ra được đây vòng tay phỉ thúy đế vương lục, cầm đến đời sau mang đi đấu giá ít nhất cũng phải lấy trăm triệu làm
đơn vị.
985 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận