Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 249: Tán gẫu

Tô Tiếu Tiếu lại sắp xếp bài học cho hai đứa lớn, để ít bánh in và kẹo sữa cho tụi trẻ, nếu cô về nhà muộn thì ăn
một ít trước để lấp bụng, lại dặn dò trước khi cô về nhà không thể chạy lung tung khắp nơi, rồi mới ra ngoài.
Từ sau khi đi học, hai đứa lớn lại hiểu chuyện hơn rất nhiều, đặc biệt là Trụ Tử lại giống như anh lớn chững chạc
và kiên định, khiến Tô Tiếu Tiếu ra ngoài một lúc vẫn rất yên tâm. Bánh Đậu nhỏ còn quá nhỏ, để cậu bé ở nhà cô cũng không yên lòng nên vẫn đưa đi cùng.
Hàn Thành đưa bọn họ tới bộ phận tuyên truyền trước, dặn Tô Tiếu Tiếu: “Buổi trưa đợi anh tới đón, đừng ra
ngoài, đến giờ anh sẽ vào tìm các em”
“Em biết rồi? Tô Tiếu Tiếu muốn ôm Hàn Thành nhưng ở đây người qua người lại nên vẫn bỏ đi, chỉ đành vẫy móng vuốt nhỏ của Bánh Đậu nhỏ: “Nói tạm biệt cha nào”
“Tạm biệt cha…” Giọng nói của Bánh Đậu nhỏ vừa đáng yêu vừa giòn tan, Hàn Thành ôm cậu bé một cái mới lái
xe rời đi. Tô Minh Lan vừa vặn đi vào cửa, nói chuyện một cách quái gở: “Ái chà, đúng thật là người đẹp vì lụa, hóa ra là đồng chí Tô đấy à, suýt thì tôi không nhận ra cô đấy, người vừa rồi là chủ nhiệm Hàn nhà các cô phải không? Đích thân lái xe đưa cô đi làm cơ à? Lão Trần nhà tôi cũng sẽ không lái xe của đơn vị đưa tôi đi làm đâu, người
làm mẹ kế như cô vẫn rất khiến người chịu phục đấy”
Tô Minh Lan chẳng lớn hơn Tô Tiếu Tiếu mấy tuổi, là vợ kế của sư trưởng Trần, sư trưởng Trần lớn hơn cô ta tận mười mấy tuổi, hôm nay cô mặc bộ đồ cùng kiểu với Tô Tiếu Tiếu nhưng chất lượng vừa nhìn đã biết không tốt
bằng của cô. Cô ta vốn cao hơn Tô Tiếu Tiếu rất nhiều, lại thêm còn đi đôi giày cao gót bằng da nữa, nên cho dù vừa cười vừa nói vẫn sẽ mang đến cho người một loại cảm giác lên mặt nạt người.
Tô Tiếu Tiếu không biết cô ta nói như vậy là có ý gì nhưng người tới không mang theo ý tốt. Cô thấp thoáng nghe được một vài lời đồn đại vô căn cứ nói sư trưởng Trần vốn nhìn trúng Giang Tuyết, nhưng Giang Tuyết lại
không nhìn trúng sư trưởng Trần, nên mới lấy Tô Minh Lan.
Những đề tài câu chuyện thật giả khó phân biệt trong lúc uống trà sau bữa cơm này, Tô Tiếu Tiếu nghe qua
cũng bỏ đi, theo lý mà nói cô và Tô Minh Lan không hận không thù, thật sự không biết suy nghĩ thù địch khó
hiểu này của cô ta từ đâu mà có nữa.
Tô Tiếu Tiếu vốn không phải quả hồng mềm, cô đáp lại một cách không mềm không cứng: “Đúng đó, tôi cũng cảm thấy người làm mẹ kế như tôi rất khiến người chịu phục, nhưng xe của Hàn Thành nhà tôi cũng không phải xe của đơn vị mà ông cụ nhà họ Triệu thích anh ấy nên mới cho anh ấy lái đi đưa đón tôi đi làm đó, tôi biết mọi người đều là đồng chí Tô, cũng đều là làm mẹ kế của người ta, người không biết còn cho rằng cô là công an Thái
Bình Dương đấy, quản lắm như vậy làm gì, xin lỗi không tiếp được nhé.
Tô Tiếu Tiếu vừa cười vừa nói xong, lại nắm tay Bánh Đậu nhỏ tiến lên, Bánh Đậu nhỏ đột nhiên quay đầu lại là
lưỡi làm mặt quỷ với Tô Minh Lan, cậu bé không thích người phụ nữ này, nếu không phải mẹ từng nói không cho thì cậu bé đã sớm đá cô ta rồi.
cậu bé ra tay
Tô Minh Lan tức giậm chân, Giang Tuyết từ thủ đô nhảy qua đây giữa chừng không biết lai lịch thế nào, nhiều
năm như vậy luôn đè đầu cô ta, cô ta nhịn cũng nhịn rồi, nhưng dựa vào cái gì ngay cả một cô gái thôn quê từ
một nơi nhỏ vốn chẳng là cái gì hết cũng muốn đè đầu cô ta?
Bộ quần áo trên người cô rõ ràng là hàng nước ngoài, có tiền cũng không mua được, không biết còn đắt hơn bộ đồ trên người cô ta gấp bao nhiêu lần, cô ta đường đường là phu nhân sư trưởng, là vai chính của đoàn văn công
lại ăn mặc không bằng một cô gái thôn quê, lại còn bị chặn cho không có cách nào cãi lại được, thế này kêu mặt
mũi của cô ta còn biết để ở đâu?Tô Tiếu Tiếu dẫn Bánh Đậu nhỏ đi vào văn phòng bộ trưởng báo cáo, vừa vặn tổng thiết kế cũng ở đây, bọn họ tính cả những việc nhỏ không đáng kể cùng nhau thương lượng và thay đổi ngay tại trận, ngoài ra còn thêm một phương án dự phòng nữa.
Bộ trưởng vô cùng phục hiệu suất làm việc của Tô Tiếu Tiếu, không ngừng cảm thán: “Đồng chí Tô, nếu như cô có thể tới làm việc toàn thời gian thì chúng tôi cũng bớt lo rồi?
Bản thảo phía bên đội tuyên truyền làm rất lung tung, đổi một đổi hai đổi ba, toàn bộ thời gian đều lãng phí ở việc sửa bản thảo, nếu như giống như Tô Tiếu Tiếu thì cũng không biết có thể bớt được bao nhiêu thời gian và sức lực rồi, nào cần giống như bây giờ ngày nào cũng tăng ca tăng giờ mà làm vẫn không xong?
994 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận