Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 280: Trở về

Lý Ngọc Phụng vẫn tìm chỗ trống để nhét đồ vào, nói thẳng: “Cũng không phải mẹ chưa qua đó, với lại là xe mang đi chứ không phải con xách đi, trong nhà không thiếu hoa màu, trong vườn vẫn còn rất nhiều. Mấy thứ này ở chỗ cha mẹ không mất tiền nhưng đến chỗ bọn con lại phải mua, trong nhà sắp sinh thêm cháu trai rồi, thế nào mà không phải là tiền? Có thể tiết kiệm một chút thì tiết kiệm một chút”
Còn không phải là sinh con một trăm tuổi lo đến chín chín hay sao? Tô Tiếu Tiếu nhìn Hàn Thành với vẻ bất đắc dĩ, không thể lay chuyển được bà ấy, còn có thể làm được thế nào đây?
Cơm Nắm, Trụ Tử và Bánh Đậu nhỏ quá thích thôn Tô Gia, cũng quá thích cả gia đình bà ngoại, bọn trẻ đều không muốn đi cho lắm, khi tạm biệt Đại Bảo và Tiểu Bảo bọn trẻ còn khóc thút thít.
Bánh Đậu nhỏ vốn không muốn khóc nhưng nhìn thấy mọi người đang khóc cũng khóc theo, hàng xóm gần đó còn cho rằng đã xảy ra chuyện gì mới nhao nhao chạy ra ngoài xem.
“Ôi, Tiếu Tiếu sắp phải về rồi đấy hả?”
Tô Tiếu Tiếu vội vàng dỗ Bánh Đậu nhỏ, gật đầu đáp: “Vâng, sắp phải đi làm rồi ạ?
Cô ôm Bánh Đậu nhỏ: “Bánh Đậu nhỏ không khóc, tết năm sau chúng ta lại về có được không?”
Hàng lông mi dài của Bánh Đậu nhỏ treo đầy giọt lệ, cậu bé ôm mẹ gật đầu: “Vâng.”
Bộ dáng nhỏ vô cùng đáng thương khiến Tô Tiếu Tiếu đau lòng muốn chết.
Lý Ngọc Phụng ở bên này an ủi Cơm Nắm và Trụ Tử.
Còn Hàn Thành ở bên đó đang kéo Đại Bảo và Tiểu Bảo nói chuyện, đến khi an ủi xong rồi anh mới lén lút dắt hai
đứa trẻ đến đầu xe nơi mà người khác không nhìn thấy, rồi lén lấy một bao lì xì đỏ trong túi ra nhét vào tay Tiểu Bảo, đè thấp giọng nói bảo: “Đại Bảo, Tiểu Bảo, các cháu phải giúp chú hoàn thành một nhiệm vụ, đợi sau khi
nhà chú đi rồi thì đưa bao lì xì này cho bà nội, chỉ nói là chú đưa lì xì mua thịt cho Đại Bảo Tiểu Bảo, kêu bà nội đi
mua thịt ăn”
Đại Bảo và Tiểu Bảo trừng to mắt, Tiểu Bảo đang định nói gì đó thì bị Hàn Thành ấn lên môi mình: “Suỵt, nhỏ
tiếng một chút”
Tiểu Bảo cũng học theo bộ dáng của chú, thu cái giọng oang oang lại: “Chú ơi, tết xong rồi vẫn còn lì xì mua thịt
nữa sao?”
Ở phương diện lừa bạn nhỏ này, Hàn Thành thật sự không giỏi cho lắm, chỉ có thể cứng rắn bảo: “Trưởng bối cho tiểu bối lì xì thì gọi là tiền mừng tuổi, còn vãn bối tặng lì xì cho trưởng bối thì gọi là lì xì mua thịt, chính là
mua thịt để ăn”
Hàn Thành cũng biết mình tìm cái cớ không được hay ho cho lắm, nói xong rồi cũng mặc kệ mình có lừa thành công hay không mà trực tiếp nhét lì xì vào trong túi to của Tiểu Bảo, hắng giọng một cái rồi đứng dậy. Đại Bảo và Tiểu Bảo đưa mắt nhìn nhau, lần đầu tiên sinh ra sự nghi ngờ đối với người chú lớn lên cao lớn tuấn tú mà bọn trẻ vô cùng sùng bái này, không biết có nên tin lời chú hay không, không phải vừa rồi nói là cho bọn họ lì xì mua thịt hay sao? Sao bây giờ lại nói vãn bối cho trưởng bối lì xì mới gọi là lì xì mua thịt? Tiểu Bảo còn muốn hỏi chú tại sao không đưa thẳng cho bà nội thì chú đã quay người rời đi mất rồi.
Tô Tiếu Tiếu và Lý Ngọc Phụng đã an ủi xong, mấy đứa trẻ cũng đã tạm biệt xong xuôi, Hàn Thành ngồi lên ghế lái, chậm rãi lái xe trên con đường nhỏ thôn quê.
Ba đứa trẻ quay đầu nhìn người thân vẫn luôn vẫy tay tạm biệt mình, cũng im lặng giơ tay vẫy với bọn họ. Trụ Tử rơi nước mắt, cậu bé rõ ràng là một người ngoài nhưng toàn bộ người trong nhà dì Tô đều đối xử với cậu bé giống như đám người Cơm Nắm và Bánh Đậu, chỉ cần bọn trẻ có gì thì cậu bé cũng có, sao cậu bé có thể may
mắn gặp được người nhà tốt như vậy chứ? Nếu được, cậu bé thật sự muốn mãi mãi làm người nhà của bọn họ, cả đời cũng không muốn rời khỏi bọn họ.
Tô Tiếu Tiếu ôm Bánh Đậu nhỏ thẳng đến khi vào ngã rẽ không thể nhìn thấy đám người Lý Ngọc Phụng mới quay đầu lại, đám trẻ đều cúi đầu không lên tiếng, vô cùng im lặng.
Bầu không khí trong xe rất nặng nề, Hàn Thành nhìn qua kính chiếu hậu nói với Tô Tiếu Tiếu: “Đừng buồn, vài tháng nữa có thể gặp lại nhau rồi.
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Em biết, em không buồn mà chỉ thấy không nỡ thôi. Không có tâm trạng nặng nề như khi gả đi nhưng chung quy vẫn là không nỡ.
Đại Bảo và Tiểu Bảo thật sự đợi xe của chú đi khuất rồi không còn nhìn thấy nữa, lúc này Tiểu Bảo mới lau nước
mắt móc một bao lì xì từ trong túi áo bông ra đưa cho Lý Ngọc Phụng: “Bà nội, đây là lì xì mua thịt mà chú gửi cho bà, nói là lì xì mà vãn bối tặng cho trưởng bối gọi là lì xì mua thịt, lại nói kêu cháu đưa lì xì cho mọi người mua thịt ăn, dù sao chú cũng không nói rõ, chỉ đặc biệt đưa tiền cho chúng ta đi mua thịt thôi ạ. Tiểu Bảo đã cố hết sức rồi, khả năng lý giải của cậu bé cũng chỉ có thể hiểu được đến mức này thôi.
1014 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận