Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 145. Bình đẳng

Chương 145: Bình đẳng
Lý Ngọc Phụng nhìn thấy cả nhà Tô Tiếu Tiếu hòa thuận vui vẻ, lại thấy càng an tâm hơn, bữa ăn ăn ngon là hiển nhiên nhưng cũng đau lòng: “Đứa trẻ nhà con, hôm nay nhặt được hơn nửa thùng như vậy mà thật sự nấu hết cả sao? Cũng không biết để lại một ít cho ngày mai ăn.”
Món xào đó đám trẻ thích ăn, Lý Ngọc Phụng chỉ nếm một hai miếng rồi cũng không gắp nữa, Tô Tiếu Tiếu gắp một đống đồ ăn vào bát bà ấy: “Mẹ ơi, hải sản ăn phải tươi như vậy chứ, hôm nay không ăn thì ngày mai hỏng hết, không để được đâu, còn không bằng ăn cho sảng khoái đi.”
Lý Ngọc Phụng biết con gái thương bà ấy, nhận không được mà không nhận cũng không xong, nhưng Tô Tiếu Tiếu đã gắp vào bát bà ấy nên bà ấy chỉ có thể nói: “Đủ rồi đủ rồi, đám trẻ thích ăn món này, để tụi nhỏ ăn thêm một chút đi.”
Cơm Nắm nhỏ vẫn luôn vùi đầu ăn cơm, lúc này ngẩng cái đầu nhỏ lên khỏi bát cơm to bằng mặt của cậu bé: “Bà ngoại, nhà bọn cháu ai cũng bình đẳng, đồ ngon đều là mọi người cùng nhau ăn, bà không cần nhường cho bọn cháu ăn đâu ạ.”
Đứa trẻ ngoan biết mấy khiến Lý Ngọc Phụng thật sự càng nhìn càng yêu mến, không nhịn được mà bảo: “Vừa rồi không phải Cơm Nắm nói rất lâu chưa ăn thịt hay sao?”
“Khụ khụ khụ…” Hàn Thành bất cẩn một cái bị sặc cơm, đứa con trai này chỉ thiếu điều bữa nào cũng ăn thịt, mới không ăn một bữa mà đã kêu rất lâu rồi sao?
Tô Tiếu Tiếu nhịn cười, đại khái cũng biết đã xảy ra chuyện gì, mới duỗi tay giúp Hàn Thành xuôi khí.
Cơm Nắm nhỏ ăn xong bát cơm to, lại uống “ừng ực ừng ực” hơn nửa bát canh, cậu bé bỏ bát xuống, chớp đôi mắt nhìn Tô Tiếu Tiếu với vẻ vô tội: “Mẹ ơi mẹ nói xem, không phải đã rất lâu rồi con chưa ăn thịt kho tàu đúng không ạ, con nói đúng chứ ạ?”
Cơm Nắm nhỏ thật giỏi.
Hàn Thành thật sự không muốn nhận đứa con trai này cho lắm, cậu bé làm vậy chính là lập luận người rơm.
Cuối cùng Tô Tiếu Tiếu cũng không nhịn được nữa mà bật cười: “Đúng đúng đúng, ngày mai chúng ta làm thịt kho tàu đậu phụ, có được không?”
“Oa!” Cơm Nắm chép miệng: “Món này vừa nghe đã thấy rất ngon rồi, bà ngoại, bà cũng phải ở lại lâu một chút, bà xem bà vừa tới mà bọn cháu đã được ăn thịt kho tàu rồi này!”
“Cô ơi, cháu cũng muốn ăn thịt kho tàu, thịt kho tàu mà cô làm ngon nhất luôn ấy!” Tiểu Bảo ăn được một bữa thịt kho tàu thật no vào lần đầu tiên chú tới nhà, sau này trong nhà thi thoảng cũng có thể ăn thịt nhưng không ngon bằng thịt kho tàu mà cô làm.
Tô Tiếu Tiếu cong đôi mắt: “Được, cô sẽ làm cho Tiểu Bảo ăn.”
Tiểu Bảo cũng cười đến cong đôi mắt, cô có đám người Cơm Nắm nhỏ rồi nhưng vẫn rất thương cậu bé.
Lý Ngọc Phụng cũng vui vẻ, hiếm khi hào phóng: “Được được được, sáng ngày mai chúng ta đi mua thịt ba chỉ.”
Cơm canh no nê, cả gia đình thu dọn xong lại ngắm trăng vừa tròn vừa lớn, Tô Tiếu Tiếu chợt nghĩ đến một chuyện sau khi kể chuyện xưa Hằng Nga lên cung trăng cho đám trẻ.
Buổi tối không cần kể chuyện trước khi ngủ, Tiểu Bảo nhất định đòi ngủ với đám người Cơm Nắm, Lý Ngọc Phụng cũng không có cách nào khác, đám trẻ còn nhỏ, giường một mét năm ngủ ngang vẫn dư dả nên Tô Tiếu Tiếu kêu bọn trẻ nằm ngang mà ngủ.
Lý Ngọc Phụng thì ngủ trong phòng ngày trước của Hàn Thành.
Tủ sách của Hàn Thành đã sớm được chuyển đến hôn phòng của bọn họ, bàn trang điểm của Tô Tiếu Tiếu cũng thành giá sách của anh, về cơ bản bên đó đã thành phòng cho khách.
Cô dựa vào trong lòng của Hàn Thành, nói: “Hàn Thành, mẹ và Tiểu Bảo qua đây nên ngày mai anh nói với Triệu Tiên Phong một tiếng, hôm Trung Thu không đi qua bên bọn họ nữa, nếu như anh muốn thăm ông cụ thì chúng ta tìm thời gian qua sau.”
Chuyện này cho dù Tô Tiếu Tiếu không nhắc thì ngày mai Hàn Thành cũng sẽ nói với Triệu Tiên Phong, trong nhà có người lớn ở hiển nhiên hai nhà không thể tụ tập.
“Không cần lo lắng, ngày mai anh sẽ nói với cậu ta, lần trước tới trả xe đã gặp ông cụ rồi, cũng không cần đặc biệt qua thăm nữa, hôm Trung Thu anh cũng vừa vặn nghỉ phép, hay là đến lúc đó dẫn mẹ và Tiểu Bảo vào thành phố chơi nhé?” Hàn Thành hỏi.
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Vừa mới đi chưa được bao lâu, giờ cũng không có gì để mua, thành phố chỉ có như vậy, mẹ cũng chưa chắc đã muốn đi, không cần gây sức ép làm gì, phía bên trường học đã tìm em, sau Trung Thu, Cơm Nắm và Trụ Tử đều sẽ lên lớp, dù sao mỗi ngày em cũng chỉ dạy có một tiết, Bánh Đậu nhỏ ngoan như vậy, để thằng bé tới lớp học ngồi ở hàng cuối cùng rồi cùng nhau học một tiết cũng không có vấn đề gì.”
Hàn Thành hôn lên mái tóc của cô: “Hay là Trung Thu kêu mẹ trông lũ trẻ một ngày rồi anh dẫn em ra ngoài đi dạo?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận