Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 164. Bạc đãi hai cha con

Chương 164: Bạc đãi hai cha con
Châu Ngọc Hoa cạn lời: “Lẽ nào tên đó có bệnh sao? Đúng rồi, khi nào thì em lên trường dạy?”
Ngày nào Hàn Thành và Triệu Tiên Phong cũng dẫn tụi nhỏ đi rèn luyện nên thông tin giữa hai nhà vẫn rất linh hoạt.
“Thứ hai tuần sau sẽ đi, đến khi đó cũng không còn nhiều thời gian mày mò những món ăn này nữa, tối nay chị ăn nhiều một chút nhé.” Tô Tiếu Tiếu bảo.
Châu Ngọc Hoa ăn liền mấy con ốc đá mới đáp: “Tên thần kinh Triệu Tiên Phong đó không ngừng kêu chị dạy Cá Nhỏ học, chị vốn dự định qua năm cho thằng cún đi học lớp vỡ lòng trước, nhưng anh ta nói nhất định phải cùng tiến độ vào lớp một học chung với Cơm Nắm, nói gì mà con trai anh ta không thể thua con trai của Hàn Thành, mấu chốt là lời này lại để Cá Nhỏ nghe được, ngày nào cũng đòi phải cùng đi học với Cơm Nắm và Trụ Tử. Cá Nhỏ chỉ phân biệt rõ ràng được con số với thiên bàng bộ thủ thôi chứ phiên âm còn chưa biết, em nói xem chị có đau đầu không cơ chứ?”
Tô Tiếu Tiếu bảo: “Cũng không còn bao lâu nữa là trường tiểu học khai giảng, có đứa trẻ năng lực học mạnh vẫn có thể theo được, Cơm Nắm nhà bọn em chỉ cần chút thời gian như vậy đã gần học xong chương trình học của một học kỳ rồi, dự định tháng chín năm sau sẽ cho thằng bé nhảy lớp, Cá Nhỏ muốn theo tiến độ của Cơm Nắm có xác suất lớn là không theo kịp được.”
Trên thực tế trừ chương trình học của lớp một ra thì những thứ khác Tô Tiếu Tiếu cũng không dạy hệ thống cho lắm, có đôi khi đề cập đến kiến thức cấp cao hơn cũng sẽ thuận tiện dạy một chút, ngược lại Cơm Nắm có thể tiếp thu, lại càng đừng nói là kiến thức bên ngoài bài học khác.
Lời này của Tô Tiếu Tiếu vẫn rất khiêm tốn rồi, đừng nói là Cá Nhỏ mà phỏng chừng trong toàn bộ trường học cũng không thể tìm được một học sinh nào như Cơm Nắm nhỏ nữa.
Cho dù là vậy thì Châu Ngọc Hoa cũng vẫn ngạc nhiên: “Tháng chín năm sau Cơm Nắm còn muốn nhảy lớp sao? Vậy bỏ đi, kêu Triệu Tiên Phong từ bỏ ý định này ngay mới được, chị cứ từ từ dạy nhập môn cho Cá Nhỏ trước, sau đó vào lớp vỡ lòng trước rồi lại nói sau.”
Tình hình của mỗi một đứa trẻ khác nhau, thực ra Trụ Tử nhỏ và Tiểu Bảo cũng đều là học sinh tiểu học học lớp vỡ lòng trước rồi mới lên tiếp, Cơm Nắm là vì Tô Tiếu Tiếu dạy vỡ lòng tốt mới có thể nhảy thẳng đến lớp một mà bỏ qua lớp vỡ lòng, thế này cũng tương đương với nhảy một lớp. Nếu Cá Nhỏ lần lượt lên lớp dần vậy phỏng chừng Cơm Nắm lên cấp ba thậm chí là đại học rồi thì Cá Nhỏ cũng chỉ mới đến cấp hai.
Muốn đuổi theo bước chân của Cơm Nắm thật sự rất khó.
Tô Tiếu Tiếu kêu Hàn Thành và Triệu Tiên Phong chuyển bàn tròn ở trong nhà ra rồi đặt hai chậu ốc xào lên, lại lần lượt bày bánh trung thu, hồng khô, hạt dẻ nướng, hạt dưa, mấy món ăn vặt chiên dầu mà Châu Ngọc Hoa mang tới lúc trước, còn có cả củ ấu mà Lý Ngọc Phụng mang tới, cuối cùng là bổ dưa, tách thêm một quả bưởi, nho cũng được rửa sạch, cuối cùng lại bày một ấm trà và vài cái bát.
Một bàn tiệc ngắm trăng thịnh soạn cũng xem như đã đào hết vốn liếng ra, một bàn này cho dù đặt ở thế kỷ hai mươi mốt cũng khá là phong phú.
Đám trẻ không đá cầu nữa mà trèo lên ghế liên tục “oa oa oa,” đôi mắt cũng không thèm liếc đi.
Đừng nói là lũ trẻ mà ngay cả mấy người lớn bao gồm cả Lý Ngọc Phụng đã sống được nửa đời người cũng chưa từng thấy buổi ngắm trăng nào long trọng như vậy.
Triệu Tiên Phong dựng ngón cái với Tô Tiếu Tiếu: “Đúng là mẹ nào con nấy, dì cũng quá biết dạy con gái rồi, cháu xem như đã phục bản lĩnh lo việc nhà này của Tiếu Tiếu rồi, Hàn Thành thật có phúc.”
Sau khi Dương Mai đi Hàn Thành đã trải qua cuộc sống quỷ quái gì cũng không người nào hiểu rõ hơn anh ta, đám trẻ lại càng khỏi cần phải nói, mà lúc này mới lấy Tô Tiếu Tiếu về được bao lâu thôi? Vậy mà Hàn Thành và đám trẻ đã được trải qua cuộc sống tốt mà đến ngay cả anh ta cũng vô cùng ngưỡng mộ.
Nam sợ làm phải nghề không thích hợp, nữ thì sợ gả cho người chồng không tốt, lấy được người vợ tốt còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Lúc mới đầu còn chưa quen, Triệu Tiên Phong cứ mở miệng là gọi một tiếng chị dâu, sau khi quen rồi lại bắt đầu mở miệng là gọi “Tiếu Tiếu.”
Lý Ngọc Phụng đã cười đến mức chỉ thấy răng mà không thấy mắt đâu: “Nào có nào có, Tiếu Tiếu ngoan từ nhỏ là thật.”
Bà ấy thương con gái nhất, nghe thấy người khác khen con gái mình làm sao người làm mẹ này có thể không vui cho được?
Châu Ngọc Hoa dùng sức véo một cái vào eo Triệu Tiên Phong: “Sao hả? Em bạc đãi hai cha con anh sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận