Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 341: Không muốn vào thành phố nữa

Nhưng Đại Bảo và Tiểu Bảo lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy người mua đồ như thế, đứa trẻ học toán không tồi cũng bắt đầu lo lắng tiền lương của cô và chú có đủ tiêu không.
Trên đường về nhà, nếu không phải lũ trẻ biết Tô Tiếu Tiếu không bế nổi, thì cũng đã mệt đến mức ngay cả em gái cũng không muốn bế, các anh trai chưa đến phiên ôm em gái đều nằm ngang trên ghế ngủ cả đường.
Cả gia đình chậm rãi về đến nhà trước khi mặt trời xuống núi hẳn, đám trẻ giúp gỡ hàng, tất cả đều nằm trên giường trúc không nhúc nhích nổi nữa.
Ngay cả Bánh Đậu nhỏ cũng không nhịn được mà vừa nằm vừa thở dài một tiếng: “Đi vào thành phố mua sắm mệt quá, lần sau con đi tới nhà anh Cá Nhỏ chơi còn hơn, không đi với cha mẹ nữa…”
Ba anh trai đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cũng không muốn đi vào thành phố nữa!
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu bảo: “Lần nào các con cũng nói như vậy, nhưng lúc nào cũng đi cùng cha đấy thôi.
Bọn trẻ là điển hình của vết thương vừa khỏi đã quên đau, trước đó khi Tô Tiếu Tiếu mang thai trên cơ bản đều không đi mà là hai đứa trẻ đi cùng Hàn Thành, mỗi lần về đều than mệt nói lần sau không muốn đi nữa, nhưng qua một đợt vẫn đòi đi cùng.
Cơm Nắm cũng không có sức nói chuyện: “Trước đó không dẫn Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ đi cũng không mệt như vậy” Cơm Nắm nhỏ ôm em gái thơm một cái: “Bánh Trôi nhỏ, không phải anh không thương em nhưng dẫn em và Bánh Bao nhỏ ra ngoài thực sự quá mệt, lần sau các em ở nhà chơi có được không?”
Tô Tiếu Tiếu vô cùng đồng ý về điểm này, dẫn theo trẻ con nhỏ như vậy ra ngoài thật sự mệt thảm, nếu như không có mấy anh trai giúp thì cô và Hàn Thành không biết đã mệt thành cái dạng gì rồi.
“Các anh đã vất vả rồi? Tô Tiếu Tiếu bảo.
Bánh Trôi nhỏ dùng bàn tay nhỏ đeo lục lạc nhỏ vỗ bép một cái vào mặt anh trai.
Cơm Nắm nhỏ nắm bàn tay của em gái giả bộ muốn cắn: “Em gái hư đánh anh, anh phải ăn sạch tay em…” Bánh Trôi nhỏ còn tưởng anh trai đang chơi với mình, nhoẻn miệng cười khanh khách một cách vui vẻ.
Không biết có phải thị trấn Thanh Phong gần phía nam hay không mà năm nay lại là một mùa đông ấm, năm mới ấm hơn năm ngoái rất nhiều, mặt trời rực rỡ treo thật cao, buổi trưa nắng nhất đám trẻ có thể rửa các thứ ở bên
giếng lớn.
Đôi long phụng thai có ghế ngồi của riêng mình, trước khi Lý Ngọc Phụng đi đã đan hai thần khí chăm trẻ, đó là một kiểu ghế nhỏ tương tự với xe tập đi ở thế hệ sau, dùng vải vụn bọc lại thật chặt, ở giữa làm một cái đệm ngồi nhỏ, nhưng không có bánh xe mà cần phải dùng tay di chuyển, trẻ con có thể ngồi ở bên trong, bốn mặt đều có vách ngăn, lại còn có lưng dựa, tay chân có thể lộ ra ngoài hoạt động. Khi các anh trai ở bên giếng rửa đồ, hai đứa trẻ ngồi trong ghế của mình phơi nắng nghe đài phát thanh nhỏ, vui vẻ nhìn các anh chăm chỉ lao động.
Đúng vậy, đài phát thanh trong nhà đã được dùng, sau khi Hàn Thành điều chỉnh kênh đã kêu bọn trẻ đừng động vào nữa, chỉ cần cắm điện và ấn nút mở là được, bây giờ lũ trẻ có thể vừa nghe phát thanh vừa làm việc, ngay cả Bánh Đậu nhỏ lắm chuyện cũng không nói chuyện nữa mà yên tĩnh nghe phát thanh.
Như thể chỉ cần nghe được âm thanh phát ra từ đài phát thanh, cho dù nội dung là gì đều dễ nghe hết.
Tuy rằng có mặt trời chiếu rọi nhưng nước mùa đông vẫn rất lạnh, trong phòng bếp phải không ngừng nấu nước sôi, sau khi rửa xong lượt đầu phải dùng nước ấm lau khô, sau đó lại dùng nước giếng dội một lần nữa, rửa xong thì đặt trong sân phơi nắng.
Đồ có thể chuyển được trong nhà đều chuyển ra ngoài rửa hết, không thể chuyển thì dùng giấy báo bọc lại, Tô
Tiếu Tiếu học theo Lý Ngọc Phụng buộc chổi vào đầu gậy trúc dài để quét, cô đeo khẩu trang vào quét sạch mạng nhện và tro bụi trên vách tường.
Có điều công việc này thật sự quá đau cổ, Tô Tiếu Tiếu quét xong một phòng đã phải nghỉ ngơi một lúc, bằng không cổ cũng xót không chịu được.
Khi Hàn Thành về đến nhà, công việc tổng vệ sinh đang được tiến hành một cách hừng hực khí thế, trên chân đám trẻ bọc túi chống nước, trên người mặc áo mưa nhỏ rửa đồ, tạo hình độc đáo này phối hợp với bộ dáng nghiêm túc cọ rửa của lũ trẻ khiến Hàn Thành nhìn vào mà muốn bật cười, mệt cho Tô Tiếu Tiếu còn nghĩ ra được.
Đang lúc lũ trẻ cần mẫn lao động, nhìn thấy Hàn Thành trở về đều rất vui vẻ, lớn tiếng chào hỏi: “Cha…” “Cha…”
“Chú.”
Hàn Thành xoa đầu lũ trẻ: “Làm việc tốt lắm.
Sau đó anh lại đi chọc đôi long phụng thai, Bánh Bao nhỏ ghét bỏ cha chắn cậu bé nhìn các anh làm việc, bàn tay nhỏ đầy thịt lập tức đánh vào tay cha.
1054 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận