Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 683: Quay về

Thời đại đang tiến bộ, xã hội đang tiến bộ, con người cũng đang tiến bộ, Lý Ngọc Phụng nghĩ sau này bà ấy thật
sự không cần lo lắng cho con gái mình nữa, cô đã tìm được con đường chân chính thuộc về mình cùng với xã hội
mới phát triển. Trước đây Lý Ngọc Phụng tới thị trấn Thanh Phong có thể ở một khoảng thời gian rất dài đó là vì con gái cần bà ấy, bà ấy có thể làm được không ít việc để con gái thoải mái hơn một chút.
Bây giờ tới thủ đô phát hiện ra mình chẳng giúp được chỗ nào hết, ngược lại con gái và các cháu luôn lo lắng
bà ấy nhàm chán, mỗi ngày đều nghĩ cách ở bên bà ấy, chủ yếu là vì bà ấy thật sự không thể thích ứng được với khí hậu ở thủ đô, tuổi tác lớn rồi cho dù bôi bao nhiêu kem dưỡng da cũng không đủ, trên người luôn thấy ngứa
ngáy không chịu được, mấu chốt là buổi tối còn ngủ không ngon, muốn tắm gội cũng càng khó hơn, còn phải đi tới nhà tắm công cộng gì đó.
Lý Ngọc Phụng ở một tuần thật sự không thể ở được nữa, nói với Tô Tiếu Tiếu rằng bà ấy muốn về thôn Tô Gia.
Tuy rằng cả gia đình Tô Tiếu Tiếu rất không nỡ nhưng đã dẫn bà ấy đi khắp thủ đô một vòng, cũng lo bà ấy ở lại
nữa sẽ sinh bệnh, bà ấy không bằng lòng ngồi máy bay nói thà ngồi xe lửa chứ không muốn đi vòng đi vèo nữa, Tô Tiếu Tiếu chỉ đành mua vé xe lửa đưa bà ấy về. “Mẹ, lần sau đừng chọn mùa đông tới nữa, như vậy sẽ không khó thích ứng”
Lý Ngọc Phụng gật đầu: “Cha mẹ ở nhà đều rất tốt, bây giờ chia ruộng đến các hộ gia đình rồi, người nào cũng
có việc, chỉ cần chịu làm thì có cơm ăn, lần trước con nói kêu anh hai con nhận khoán trang trại chăn nuôi cha con cũng đã nhắc đến với bí thư, ông ta nói đợi chính sách xuống cho phép cá nhân nhận khoán sẽ ký hợp đồng
với anh hai con, con gái à, cuộc sống ở thôn Tô Gia chúng ta mắt thấy cũng ngày một tốt lên, con không cần lo lắng cho chúng ta đâu”
Tô Tiếu Tiếu ôm Lý Ngọc Phụng, mắt đã ướt nhòe, trước đây bận rộn cả ngày vây quanh đám trẻ, bây giờ đám
trẻ đều đã lớn cô thật sự rất muốn ở bên Lý Ngọc Phụng nhiều hơn, đáng tiếc, nguyện vọng này tạm thời không thể thực hiện được.
“Mẹ, mẹ và cha phải giữ gìn sức khỏe, đợi qua đợt này có thể lắp đường dây điện thoại con sẽ nối một dây về
tiệm, trong nhà mình cũng nói một dây, đến khi đó chúng ta có thể nói chuyện điện thoại bất cứ lúc nào.
Tô Tiếu Tiếu vẫn không muốn tiễn Lý Ngọc Phụng đi như cũ, tâm trạng suy sụp vài ngày liền. Ngay cả đứa trẻ thần kinh thô như Bánh Bao nhỏ cũng nhìn ra được mẹ không vui.
“Anh hai, hình như mấy ngày nay mẹ không vui cho lắm, ôi, em chọc mẹ cũng không cười, rốt cuộc mẹ nhớ cha
hay nhớ bà ngoại ạ?”
Cơm Nắm xoa đầu em trai: “Nhớ hết, vốn cho rằng bà ngoại ít nhất có thể ở đến hết năm, không ngờ nhanh như
vậy đã trở về rồi, nhưng bà ngoại không thích ứng được cũng không có cách nào khác, chúng ta đi gọi điện cho
cha di”
Bánh Đậu nhỏ hỏi: “Chúng ta có thể gọi được điện thoại quốc tế sao?”
Cơm Nắm nắn gương mặt của khúc thịt nhỏ trong lòng: “Vậy phải xem quan hệ của Bánh Bao nhỏ nhà chúng ta với cha nuôi có chặt chẽ không đã.
Bánh Bao nghe không hiểu nhưng cậu bé cũng biết ý của anh hai là Cố Triển Vọng có thể liên hệ với cha. Buổi trưa Cố Triển Vọng tới ăn cơm, Bánh Bao nhỏ vừa đấm lưng vừa bóp chân, đủ loại lời nói khen ngợi phun ra
khỏi miệng như không cần tiền.
“Cha nuôi, cha ăn có đủ không? Có cần bé kêu dì Lan lấy thêm cái bánh bao thịt cho cha không? Lén nói cho cha
biết, bánh bao thịt sáng nay dì Lan làm vô cùng ngon, con đã lén giấu hai cái, nếu như cha ăn chưa nó thì con sẽ
chia cho cha một cái.
Cố Triển Vọng nhìn Bánh Bao nhỏ với vẻ kinh hãi: “Đã lén làm chuyện xấu gì sau lưng cha nuôi sao? Lại phá hỏng
đồ cổ của cha nuôi phải không?”
Bánh Bao nhỏ lắc đầu, đôi mắt to vô cùng vô tội: “Không có mà?
Cố Triển Vọng: “Muốn ăn chocolate?”
Bánh Bao nhỏ lại lắc đầu: “Không ạ!”
Cố Triển Vọng: “Vậy chắc chắn là nhìn trúng món đồ chơi gì rồi, nói đi, muốn đồ chơi gì?
י
Bánh Bao nhỏ phồng má giận dỗi, nói với anh ta: “Ôi chao, không phải không phải, bé chỉ nhớ cha bé thôi, cha có
thể nghĩ cách gọi điện cho cha bé được không?”
Cố Triển Vọng thở phào nhẹ nhõm: “Dọa chết cha nuôi mất thôi, chút chuyện nhỏ này con đến mức phải đấm lưng bóp chân sao?”
Bánh Bao nhỏ: “Đến chứ đến chứ, cha nói xem có thể tìm được cha con không?”
Cuối cùng Cố Triển Vọng bị cậu bé dày vò đến không tức giận nổi, chỉ đành dẫn khúc thịt nhỏ về văn phòng, mấy lần chuyển tiếp tìm được Hàn Thành, trước khi Hàn Thành rời đi có để lại cách liên lạc nói trong nhà có
chuyện gấp thì liên lạc với anh.
986 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận