Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 388: Đến nhà

Tô Tiếu Tiếu nói với vẻ dịu dàng: “Em đã có chút căn bản rồi, luyện một chút sẽ rất nhanh thuận tay thôi, đến khi đó em hỏi các bạn học đi đâu có thể thi bằng, ngược lại cách năm mới còn một khoảng thời gian nữa, trong nhà cũng có người chăm trẻ, em có thể bớt thời gian đi học, anh không cần lo cho em, tự em sắp xếp là được. Tính cách của Tô Tiếu Tiếu mềm mại nhưng chuyện cô đã quyết tâm thì Hàn Thành thường không thể lay chuyển được cô, chỉ có thể thuận theo ý cô.
Kế hoạch ban đầu là nhân lúc trời tối trở về cũng không vội, cho nên đến nội thành Châu Thành bọn họ lại đỗ xe
ở tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa, lại nghỉ ngơi một lúc mới chậm rãi về thôn Tô Gia.
Mùa đông năm nay không đến mức tuyết rơi đóng băng nhưng cũng đủ lạnh, sáu bảy giờ tối mà trời đã hoàn
toàn tối đen.
Cả nhà Tô Tiếu Tiếu về thôn Tô Gia cũng đã là tám giờ tối, sau khi Hàn Thành vòng một con đường khác đến sân sau đỗ xe lại, trong nhà đóng cửa, anh lén lút đặt gạo, mì, dầu, thịt, kẹo và bánh còn thêm một ít đặc sản xuống, sau đó lái xe về tới sân trước của nhà họ Tô.
Khi Dương Nam Hoài ra ngoài nhìn thấy vật tư đầy ắp trong sân thì Hàn Thành đã đi rồi, nhìn đèn đuôi xe đằng trước, ông cũng đoán ra được là anh tới.
Đổng Minh Nguyệt và Dương Lâm cũng đi ra, nhìn đồ trong sân cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Đổng Minh Nguyệt nhìn phía trước, bảo: “Hàn Thành và các con về nhà đây mà, năm nay về có hơi sớm.
Dương Nam Hoài đáp: “Có hơi sớm thật, Dương Lâm chuyển đồ vào trong nhà đi con.
Đổng Minh Nguyệt nhíu mày, lo lắng bảo: “Sao lại nhiều đồ như vậy? Hàn Thành sinh thêm một đôi long phụng
thai, đồ tốt trong quà tết đều cho chúng ta hết, trẻ con trong nhà đông như vậy có đủ ăn không? Thịt này cũng
quá nhiều rồi, Tiếu Tiếu cũng thế, cũng không biết đường cản một chút”
Trước đây bọn họ đều là giáo sư đại học, mỗi năm cũng sẽ nhận được quà tết nên những thứ này liếc mắt nhìn một cái cũng biết là quà tết của đám người Hàn Thành.
Dương Nam Hoài mỉm cười: “Chúng ta tích đức mấy đời mới gặp được người nhà họ Tô, mình nhìn tác phong
của đội trưởng Tô và thím Lý còn cả Đại Bảo Tiểu Bảo là biết, Tiếu Tiếu nào có cản được chứ? Kêu Hàn Thành cho chúng ta thêm một chút còn không biết chừng
Dương Lâm xách gạo và dầu trong tay: “Cha mẹ, bên ngoài lạnh, đồ xách vào trong nhà đã rồi nói sau đi, bớt để
bị người nhìn thấy lại nói lời đàm tiếu” Đổng Minh Nguyệt càng chuyển càng lo lắng: “Hàn Thành này cũng thật tình, quà tết của một người cũng không nhiều như vậy thì phải? Đều cho chúng ta hết thì nhà tụi nó ăn cái gì, chúng ta phải trả lại mới được”
Dương Lâm đáp: “Đừng nói ở đây, đợi gặp Hàn Thành rồi nói sau”
Lúc này một nhà ba người nhà họ Lâm mới đồng tâm hiệp lực chuyển đồ vào trong nhà.
Trước khi tới đã dặn dò hai đứa trẻ xong, cho nên hai đứa trẻ thông minh cũng không hỏi gì cả, lại thêm bọn trẻ
rất nhanh đã bị niềm vui được gặp người thân làm mờ đầu óc, bấy giờ trong đầu chỉ nghĩ tới gặp được đám người
Đại Bảo, Tiểu Bảo ông ngoại và bà ngoại mà thôi.
Xuống xe, Bánh Đậu nhỏ đã dẫn Bánh Bao nhỏ, Cơm Nắm nhỏ cõng em gái đứng ở cửa gọi to: “Ông ngoại bà ngoại, cậu mợ, Đại Bảo Tiểu Bảo, Bé Út, bọn cháu về rồi đây!”
Giờ này toàn bộ thôn núi nhỏ đều yên tĩnh, các hộ gia đình đều đã ăn cơm no nê, đóng cửa lớn chuẩn bị tắm rửa
đi ngủ, Cơm Nắm vừa gọi như vậy, dọa cho chó canh cửa ở ủy ban thôn của oang oang. Nhà họ Tô đã sớm ăn cơm xong, Bé Út cũng đã ngủ, đám người lớn đều vây quanh lồng sưởi sưởi ấm và trò chuyện, Đại Bảo và Tiểu Bảo còn đang làm bài tập, nghe thấy tiếng gọi này cả hai anh em đưa mắt nhìn nhau,
đều nhìn ra được vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương, lập tức quăng bút tông cửa phi ra ngoài.
Tiểu Bảo: “Bà nội bà nội, có phải là giọng của Cơm Nắm không?”
Sau khi Lý Ngọc Phụng kinh ngạc cũng nhanh chóng chạy ra ngoài cửa: “Mau ra ngoài xem.
Đại Bảo và Tiểu Bảo đã xông tới như một mũi tên rời cung.
Lý Ngọc Phụng và Tô Vệ Dân theo sát phía sau, vợ chồng Tô Chấn Hoa cũng theo ra ngoài. Đại Bảo và Tiểu Bảo vừa kéo cửa lớn đã lập tức sững sờ, trong tay Bánh Đậu nhỏ dắt một đứa bé đội mũ con hổ,
khỏe mạnh kháu khỉnh nung núc thịt, trên lưng Cơm Nắm nhỏ thò ra một cái đầu nhỏ xinh đẹp với hai má hồng hào mịn màng, cô bé nhỏ môi hồng răng trắng, trên gương mặt nhỏ trắng như tuyết cực giống cô còn khảm đôi mắt to xinh xắn như hạt nho đen, đang tò mò quan sát mọi người.
Khỏi cần hỏi cũng biết hai đứa trẻ xinh đẹp này chắc chắn là Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ.
1026 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận