Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 172. Thuyết phục

Chương 172: Thuyết phục
Trên đường tới lớp học, Tô Tiếu Tiếu kiên nhẫn nói với Bánh Đậu nhỏ: “Bé con, trước đó mẹ đã nói với con, mẹ phải ở trên bục giảng bài cho các anh trai chị gái, con ngồi ở hàng cuối cùng nghe giảng cùng các anh chị, nhớ không?”
Trong mỗi phòng học đều toàn là người nên Bánh Đậu nhỏ vẫn hơi sợ, cậu bé mím môi, ôm chặt cổ mẹ không chịu buông tay.
Tô Tiếu Tiếu chỉ vào bục giảng của một phòng học trong số đó và an ủi cậu bé: “Bánh Đậu nhỏ không cần sợ, mẹ chỉ đứng ở phía trước bảng đen đó thôi, con ngồi ở cuối cùng nhìn mẹ là được, được không?”
Bánh Đậu nhỏ vẫn mím môi không nói chuyện.
Tô Tiếu Tiếu lại bảo: “Anh Cơm Nắm và anh Trụ Tử cũng ở đó, vậy mẹ sắp xếp cho Bánh Đậu nhỏ ngồi giữa anh Cơm Nắm và anh Trụ Tử, như vậy được chưa?”
Lúc này Bánh Đậu nhỏ mới miễn cưỡng gật đầu.
“Thật ngoan.” Tô Tiếu Tiếu xoa đầu đứa trẻ.
Trong phòng học, mấy cái đầu cà rốt sáu, bảy tuổi dựng thẳng sách giáo khoa, lắc cái đầu đọc to, có vài đứa trẻ còn ngủ gà ngủ gật, Cơm Nắm đọc rất hăng hái dưới sự hướng dẫn của Trụ Tử nhỏ, ở bên ngoài phòng học dường như có thể nghe thấy tiếng đọc thuộc lòng của cậu bé.
Tô Tiếu Tiếu đến rất đúng giờ, khi cô đến chuông hết tiết vừa vặn vang lên, đám cà rốt nhỏ vừa nghe thấy tiếng chuông đã phấn chấn tinh thần, nối đuôi nhau xông ra bên ngoài, có vài người tò mò ghé tới trước cửa sổ nhìn Tô Tiếu Tiếu và Bánh Đậu nhỏ, thấy bọn họ đi về phía phòng học của mình đều cực kinh ngạc.
Chủ nhiệm Lưu dạy thay vài tiết ngữ văn đã nói vài ngày nữa sẽ có giáo viên ngữ văn mới tới dạy bọn trẻ, lẽ nào đây là giáo viên ngữ văn mới tới sao?
Trụ Tử nhỏ vốn có bạn cùng bàn, ngược lại trong góc hàng cuối cùng có một bạn học nam ngồi một mình, Trụ Tử nhỏ đi bàn bạc với cậu bé, một lúc nữa sẽ dẫn em trai đi học cùng nên hỏi cậu nhóc có thể ngồi ở hàng trước được không, để cậu bé và Cơm Nắm ngồi ở cuối cùng.
Thường đều là các anh chị lớp lớn mới dẫn em trai đi học, lớp một tạm thời không có, bạn học nam đó vốn cảm thấy ngồi một mình rất nhàm chán nên cũng vui vẻ đồng ý.
Tô Tiếu Tiếu vừa đi đến cửa thì Trụ Tử nhỏ và Cơm Nắm nhỏ đã chạy “bịch bịch” ra ngoài.
Trụ Tử nhỏ duỗi tay bế Bánh Đậu nhỏ.
Bình thường Bánh Đậu nhỏ rất vui lòng để Trụ Tử nhỏ ôm nhưng hôm nay lại không muốn cho lắm, cứ bám rịt cổ mẹ không chịu buông.
Tô Tiếu Tiếu vỗ nhẹ vào lưng của đứa trẻ rồi nói với hai đứa lớn: “Đi vào trước đi.”
Cơm Nắm nhỏ nhéo chân nhỏ của em trai: “Bánh Đậu nhỏ không cần sợ, anh hai ở đây này.”
Sau đó nhảy chân sáo dẫn đường ở đằng trước: “Mẹ ơi, mọi người cùng nhau đọc thuộc lòng rất vui đó.”
“Cơm Nắm thích là được.” Tô Tiếu Tiếu đáp.
Khả năng thích ứng của Cơm Nắm mạnh nên Tô Tiếu Tiếu cũng không lo lắng, ngược lại là Bánh Đậu nhỏ ở nhà đều rất tốt, Lý Ngọc Phụng và Tiểu Bảo vừa mới tới nhưng cậu bé cũng thích bọn họ rất nhanh, ở những nơi như chợ và ven biển cậu bé cũng có thể thích ứng được, đại khái là vì nơi như trường học này không phải khu vực an toàn trong nhận thức của cậu bé, lại đột nhiên có nhảy ra nhiều bạn nhỏ cỡ tuổi Thiết Ngưu và Thiết Đản đã từng bắt nạt cậu bé nhiều như vậy, có khả năng nỗi sợ cất giấu trong tiềm thức của cậu bé lại chạy ra, cho nên mới bất an đến vậy.
Tô Tiếu Tiếu vốn dĩ cảm thấy dẫn Bánh Đậu nhỏ lên lớp không có vấn đề bây giờ lại thấy hơi thấp thỏm, lát nữa lỡ như phải bế cậu bé dạy cũng rất phiền phức.
Cũng may vị trí của Trụ Tử và Cơm Nắm ở trong góc cuối cùng, một hàng cuối cùng cũng không có người, lúc này bàn ghế học đều là bàn dài và ghế dài cho hai người ngồi, Tô Tiếu Tiếu để Bánh Đậu nhỏ ngồi ở cuối cùng, kêu Cơm Nắm ngồi bên cạnh cậu bé, rồi lấy bảng đen mang theo từ nhà đặt trên đùi cậu bé: “Bánh Đậu nhỏ còn nhớ Cháo Bột Mì Cơm mà mẹ đã dạy con vẽ không? Mẹ muốn xem, con có thể vẽ cho mẹ một bức được không?”
Bàn học quá cao, Bánh Đậu nhỏ không đủ với tới, Tô Tiếu Tiếu vốn chưa cân nhắc đến vấn đề này nên chỉ có thể đặt bảng vẽ trên chân Bánh Đậu nhỏ, trở về sẽ hỏi thử Hàn Thành có thể làm loại ghế trẻ em cho Bánh Đậu nhỏ hay không, thời gian dài cúi đầu chắc chắn sẽ không tốt cho xương cổ.
Có khả năng là vì ở trong góc, hai bên dựa tường khá có cảm giác an toàn, hai anh trai và mẹ đều ở đây nên Bánh Đậu nhỏ cũng không còn khẩn trương như vậy nữa, cậu bé ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng…”
Lúc này Tô Tiếu Tiếu mới thở phào một hơi.
Cô xoa đầu hai đứa lớn: “Trước khi dịch ghế phải cho em xuống trước, bằng không sẽ ngã đấy, hai anh trai các con chăm sóc em trai cho tốt, được không?”
Cơm Nắm và Trụ Tử gật đầu: “Vâng ạ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận