Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 228: Gặp chuyện

Châu Đại Vi cho rằng sau khi cô lên lớp nhất định sẽ phê bình các bạn học kiểm tra không đạt tiêu chuẩn, nhưng kết quả lại không.
Cô nói lần này chỉ là kiểm tra để nắm rõ nền tảng, muốn hiểu gần đây các bạn học tiếp thu được bao nhiêu thứ mà cô dạy, bạn học không thi được điểm tốt cho lắm cũng đừng nản chí, có khả năng chỉ là cô giảng quá nhanh nên mọi người không theo kịp tiến độ, sau này cô sẽ giảng chậm hơn một chút, giảng thêm vài lần thì mọi người sẽ biết, bạn học vẫn chưa hiểu sau tiết cũng có thể tìm cô hoặc là hỏi các bạn học đã nghe hiểu, cố hết sức để mọi người đều theo kịp tiến độ.
Mỗi một câu nói của cô lại khiến Châu Đại Vi áy náy thêm một lần, vài lần cậu bé muốn đứng dậy nói xin lỗi nhưng lại không có dũng khí đó.
Trong mấy ngày tiếp theo, cậu bé nghe giảng vô cùng nghiêm túc, về nhà cũng làm bài tập rất nghiêm túc. Tuy rằng Mạc Hương Liên không biết tại sao đột nhiên con trai lại đổi tính nhưng chắc chắn đã có hy vọng hơn,
tuy rằng con trai vẫn không muốn nói chuyện với cô ta cho lắm nhưng thái độ rõ ràng đã dịu đi rất nhiều. Khi cô ta về văn phòng cũng trở nên khoan dung hơn rất nhiều.
Mọi người cũng đều ăn ý không nhắc đến chuyện lần trước, Mạc Hương Liên thấp thoáng cảm thấy con trai thay đổi có khả năng liên quan đến Tô Tiếu Tiếu, nhưng cô ta cũng không hỏi.
Chớp mắt đã đến ngày thứ sáu Hàn Thành đi công tác.
Đại hội giao lưu y học đã đi đến kết thúc, tối nay là lần liên hoan cuối cùng.
Hàn Thành không nói nhiều nhưng nội dung phong phú cụ thể, lại thêm trình độ tiếng Anh của anh là tốt nhất nên các học giả nước ngoài rất thích giao lưu với anh. Tuy rằng hiện trường cũng có phiên dịch nhưng lãnh đạo vẫn thích kéo Hàn Thành đi cùng hơn, kêu anh thuận tiện làm phiên dịch cho bọn họ.
Phần lớn người mua vé xe lửa đều vào ngày mai, nhưng Hàn Thành nhớ nhà như tên bắn, lại mua vé xe lửa về ngay trong tối hôm đó.
Anh để lại phương thức liên lạc với không ít tiền bối trong và ngoài nước, sau khi nói lời tạm biệt với từng người đã đứng dậy vội vàng đi tới nhà ga.
Trần Băng Dương gọi tài xế đưa anh qua đó, anh cũng không từ chối.
Trải qua vài ngày ở chung, Trần Băng Dương cũng vô cùng tin phục người trẻ tuổi này, một câu hậu sinh khả úy cũng không đủ để hình dung: “Giữ liên lạc nhé, có chuyện gì cứ việc tới đơn vị tìm tôi”
Hàn Thành gật đầu: “Tôi sẽ, đi trước một bước vậy.
Hàn Thành thật sự nôn nóng muốn về nhà thăm Tô Tiếu Tiếu và các con, đồ chơi và kinh bát kiện mà cô dặn anh mua cho đám trẻ cũng đã được anh mua từ sớm, chính là để họp xong có thể lập đi ngay.
Cho dù là ở thời đại nào thì nhà ga mãi mãi là nơi có lưu lượng người đông đúc, khi Hàn Thành tới đây không mang gì cả nhưng khi trở về đã mua không ít đồ, lại thêm được phát rất nhiều phúc lợi, bây giờ xách túi lớn túi nhỏ chật vật xuyên vào trong đám người.
“Hàn Thành?” Giang Tuyết không ngờ lại gặp được anh ở nhà ga.
Hàn Thành nhìn về phía giọng nói phát ra, chỉ gật nhẹ đầu một cái, hai người đi ngược hướng và đều bị dòng người đẩy đi, nên cũng không có cách nào trò chuyện được, thậm chí còn không có cách nào dừng lại. Giang Tuyết chỉ có thể trơ mắt nhìn anh càng lúc càng xa, đến ngay cả một lần quay đầu lại cũng không có. Cô ta thu tầm mắt lại cười tự giễu một cái, cũng giống như cuộc đời của bọn họ biết bao, chỉ thiếu một chút như vậy đã mãi mãi bỏ lỡ nhau.
Ngày thứ bảy Hàn Thành đi công tác.
Không chỉ Tô Tiếu Tiếu mà ngay cả đám trẻ cũng nhắc mãi “khi nào cha mới về” “sao chú Hàn vẫn chưa về vậy
a?”
Khi đến buổi tối ăn cơm, ăn được món thịt kho tàu mà Hàn Thành thích ăn nhất, ngay cả Bánh Đậu nhỏ cũng bắt đầu nói: “Mẹ ơi, cha ăn…”
Tô Tiếu Tiếu đang thất thần lấy lại bình tĩnh: “Cha thích ăn thịt kho tàu nhất đúng không? Sắp rồi, cha nói nhanh nhất là bảy ngày, muộn nhất là mười ngày sẽ về, nhiều nhất là còn ba ngày nữa thôi.
Cô không biết có phải vì gần đây ăn quá thanh đạm hay không mà buổi tối khi ăn thịt kho tàu không để ý đã ăn thêm hai miếng, lúc ăn cơm còn tưởng mình nghĩ nhiều, kết quả sau khi ăn cơm tối xong vẫn luôn buồn nôn. Đám trẻ còn đang còn đang rửa bát, Tô Tiếu Tiếu không nhịn được mà chạy vào trong nhà vệ sinh nôn “ọe ọe” Lần này cũng dọa đám trẻ không nhẹ, sắc mặt của Trụ Tử trắng bệch, ngay cả Cơm Nắm nhỏ thông minh cũng hoang mang lo sợ.
Tô Tiếu Tiếu cảm thấy có khả năng mình ăn hỏng cái bụng mấy rồi, không chỉ nôn mửa, tiêu chảy mà bụng còn rất đau, mặt mày xanh mét lại.
1001 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận