Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 157. Rất thích

Chương 157: Rất thích
Những chuyện này đối với Lý Ngọc Phụng mà nói chẳng qua chỉ là quen tay hay việc, cũng không thể tính là gì cả, bà ấy khom người hỏi Bánh Đậu nhỏ: “Bánh Đậu nhỏ của chúng ta thích cặp sách thế nào nào? Bà ngoại may hình bông hoa có được không?”
Bánh Đậu nhỏ nghiêng đầu nghĩ ngợi, sau đó lắc đầu và chỉ vào Tô Tiếu Tiếu: “Muốn mẹ…”
Lý Ngọc Phụng sững sờ.
Tô Tiếu Tiếu cong đôi mắt, bảo: “Thằng bé muốn mẹ may con vào cặp sách của mình, có phải không hả Bánh Đậu nhỏ?”
Bánh Đậu nhỏ gật đầu một cách nghiêm túc: “Vâng…”
Lý Ngọc Phụng bật cười, ôm đứa trẻ lên đùi chọc cậu bé: “Thích mẹ như vậy hả? Đáng tiếc bà ngoại không biết làm, hay là bà ngoại may một con gà con cho cháu nhé?”
Bánh Đậu nhỏ nhíu đôi mày nhỏ lại, nghiêm túc nghĩ ngợi: “Cơm…”
“Hả?” Lý Ngọc Phụng lại ngây người.
Tô Tiếu Tiếu giải thích: “Mấy con gà bên ngoài là do Cơm Nắm đặt tên, gọi là Cháo Bột Mì Cơm, trước đây còn đánh ký hiệu nữa nhưng phỏng chừng lúc mọc lông đã rớt sạch cả rồi, Bánh Đậu nhỏ muốn kêu bà ngoại may Cơm lên có phải không?”
Bánh Đậu nhỏ chớp đôi mắt to đen láy, gật đầu: “Vâng!”
Lý Ngọc Phụng lại bị chọc cười: “Cũng chỉ có con mới biết Bánh Đậu nhỏ nhà chúng ta nghĩ gì thôi, Cơm Nắm cũng thật thông minh, được rồi được rồi, bà ngoại giúp Bánh Đậu nhỏ may Cơm lên cặp sách nhé.”
Tô Tiếu Tiếu đi thay quần áo, Lý Ngọc Phụng nói làm là làm, trước làm cặp sách nhỏ Bánh Đậu nhỏ.
Tô Tiếu Tiếu mặc áo mà Lý Ngọc Phụng may vào còn vừa người hơn cả mua từ bên ngoài quá nhiều, cái gọi là đo ni đóng giày đại khái là có ý nghĩa như vậy, đây hoàn toàn chính là trang phục cao cấp ở thế kỷ hai mươi mốt.
Cô đi đến trước mặt Lý Ngọc Phụng quay vài vòng, Lý Ngọc Phụng cũng vô cùng hài lòng, đương nhiên trong mắt bà ấy con gái nhà mình mặc gì cũng đẹp nhất.
Tô Tiếu Tiếu để Bánh Đậu nhỏ ở lại xem bà làm cặp sách, rồi thay lại quần áo trước đó để đi chuẩn bị cơm tối.
Xương ống chỉ có thể hầm canh như cũ, Tô Tiếu Tiếu rửa sạch dạ dày heo, bỏ rất nhiều hồ tiêu và gừng thái lát vào, lại thêm vài giọt rượu, còn những thứ khác cũng không bỏ gì vào.
Dạ dày heo phải ninh hai tiếng trở lên mới nhừ, đến khi đó ăn thịt uống canh sẽ vô cùng ấm áp và có vị.
Có canh rồi, buổi tối không nấu cơm nữa, Tô Tiếu Tiếu lại dùng cục bột dự phòng đang để nghỉ, rồi rửa thêm rau ăn kèm, vậy là cơm tối đã chuẩn bị xong.
Hồng khô phơi vài ngày như vậy đã hoàn toàn đường hóa, mặt ngoài cũng đã trở nên cứng hơn. Có điều mấy đứa nhỏ cứ vài ngày sẽ ăn một quả nên bây giờ hồng phơi khô còn thừa đã không còn quá nhiều nữa.
Tô Tiếu Tiếu dành lại một phần để tối mai ngắm trăng sẽ ăn, tìm một cái túi zip cất kỹ phần còn thừa đi.
Cô lấy hai quả đi vào, đưa một quả cho Lý Ngọc Phụng, còn mình và Bánh Đậu nhỏ mỗi người nửa quả.
Đồ nhà trồng nên Lý Ngọc Phụng ăn cũng không thấy đau lòng, còn gật đầu bảo: “Ừm, ngon đấy.”
Vừa ăn xong hồng khô thì mấy đứa trẻ ra ngoài làm nhiệm vụ cũng đã trở về.
Cùng về nhà còn có Cá Nhỏ, trong tay cậu bé ôm một đống đồ, vừa nhìn thấy Tô Tiếu Tiếu thì trực tiếp nhét cho cô: “Dì Tô, mẹ cháu kêu cháu đưa cho dì ạ.”
Tô Tiếu Tiếu mở ra, trong đó là một bao toàn là thức ăn, bánh tai heo, bánh quai vạc, bánh rán vừng, còn có mấy thứ chiên dầu mà Tô Tiếu Tiếu không biết tên gọi nữa, ngửi vào vô cùng thơm.
Tô Tiếu Tiếu cạn lời, thời buổi này dầu quý giá bao nhiêu, có thể ăn nhiều thực phẩm chiên đầu như vậy đều không phải người bình thường, không biết có phải phúc lợi của ông cụ hay không mà Châu Thúy Hoa thật sự vẫn hào phóng trước sau như một đến vậy.
Tô Tiếu Tiếu kêu đám trẻ chọn giống nhau, tự mình ăn một cái bánh rán vừng.
Hàn Thành nói với đám người Triệu Tiên Phong ăn cơm tối xong có thể qua đây cùng nhau ngắm trăng, những thứ khác để khi ngắm trăng làm đồ ăn vặt cũng rất tốt.
“Cá Nhỏ, ở đó có bánh trung thu, cháu tới lấy ăn đi, dì còn phải nấu mì dạ dày heo nữa, cháu chơi với Cơm Nắm và các bạn trước đi nhé, đợi ăn xong cơm tối lại bảo chú Hàn của cháu đưa cháu về nhà, có được không?”
Cá Nhỏ từ lần trước ăn được món mì lòng heo ở nhà Tô Tiếu Tiếu một lần, trở về ngày nào cũng nhớ mong nên hiển nhiên cậu bé hoàn toàn bằng lòng.
Tô Tiếu Tiếu vẽ nhảy lò cò lên mặt đất rồi đánh số, sau đó dạy mấy đứa trẻ chơi cò cò. Đám trẻ đều rất thông minh, dạy một lần là biết ngay, còn chơi rất vui vẻ khiến Bánh Đậu nhỏ nhìn vào cũng trực tiếp vỗ tay.
Tô Tiếu Tiếu lấy đồ chiên rán vào trong đưa cho Lý Ngọc Phụng ăn, Lý Ngọc Phụng lắc đầu không chịu ăn, nói gì mà ăn rồi lát nữa sẽ không ăn được cơm.
Tô Tiếu Tiếu cũng không cưỡng ép bà ấy.
[Cảm ơn bạn monycca_nguyen đã gửi tặng 50 kim phiếu cho truyện ^^.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận