Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 67. Chị dâu

Chương 67: Chị dâu
Cơm Nắm nhỏ thật là thông minh, Tô Tiếu Tiếu xoa đầu cậu bé: “Đi đi, cẩn thận một chút.”
Hôm đó khi nói chuyện với dì Trương, Tô Tiếu Tiếu biết nhà bà ta gần phía bắc có nguồn nước rất dồi dào, trong nhà có một hồ sen nhỏ.
Cơm Nắm chạy vụt đi.
Dù sao đây cũng là “nhiệm vụ bên ngoài” đầu tiên của Cơm Nắm nhỏ, Tô Tiếu Tiếu không yên tâm, cô ôm Bánh Đậu nhỏ đi theo cậu bé ra ngoài đuổi theo cậu bé đến phía bắc, thẳng đến khi từ xa nhìn thấy cậu bé vào cửa sân nhà dì Trương mới quay về.
“Khi nào Bánh Đậu nhỏ mới có thể trưởng thành, giúp mẹ ra ngoài làm nhiệm vụ giống như anh hai nhỉ?”
Đáp lại cô là một ngụm “phì phì” của đứa nhỏ, văng đầy nước miếng vào mặt cô.
Nuôi con trăm tuổi, lo đến chín chín, Tô Tiếu Tiếu cảm thấy mình đã sở hữu trái tim của một người mẹ già hoàn chỉnh.
Cô chỉnh lại thực đơn quyết định buổi trưa ăn bồ câu còn buổi tối lại ăn canh cá sau.
Con bồ câu mà Hàn Thành mua được không nhỏ, cũng chỉ nhỏ hơn gà mái nhỏ nhất một chút, cô dùng muối bôi loạn lên thân bồ câu một lượt, lại dùng hỗn hợp nước tương, rượu gạo, gừng hành tỏi đại hồi để ướp bồ câu, còn thuận tiện làm một món tỏi băm nướng phiên bản đơn giản hơn, chuẩn bị đến giờ sẽ dùng lá sen còn lại bọc hai trái cà tím còn thừa cho vào trong bếp nướng chung.
Ở thời đại dụng cụ nấu cơm đơn sơ, thiếu dầu thiếu nguyên liệu này, một chảo nấu một chảo hầm đã là một cách nấu ăn tiết kiệm dầu và tiện lợi nhất mà Tô Tiếu Tiếu có thể nghĩ đến. Hơn nữa vị cũng không tệ.
Công tác chuẩn bị đã làm xong, Tô Tiếu Tiếu tiếp tục gọt nốt vỏ hồng hôm qua còn chưa gọt xong.
Lúc này vừa gọt được hai quả thì Cơm Nắm đã trở về, người vừa đến cửa sân còn hô lớn: “Mẹ ơi, Cơm Nắm của mẹ hoàn thành nhiệm vụ trở về rồi đây!”
Tô Tiếu Tiếu nhìn ra cửa thấy không chỉ có mình cậu bé trở về, mà còn dẫn theo hai bạn nhỏ cùng về nữa, một bé trai thân hình rất chắc nịch, cao hơn Cơm Nắm nửa cái đầu, trong tay còn ôm một đống ngó sen to, và một bé gái thắt tóc hai bím thấp hơn Cơm Nắm một chút, trong miệng còn ngậm kẹo sữa.
“Ái chà, các bạn nhỏ cùng tới đây à.”
Cơm Nắm đặt lá sen xuống và giải thích: “Mẹ ơi, đây là Đôn Đôn còn đây là Nha Nha, bà Trương cho con ngó sen, con nói mẹ không dặn thì không thể lấy nên bà ấy kêu Đôn Đôn đi theo con mang về đây.”
Người ở thời buổi này thật sự lương thiện giản dị.
Tô Tiếu Tiếu đứng dậy nhận ngó sen trong tay Đôn Đôn: “Được được được, vất vả cho Đôn Đôn và Nha Nha rồi, nhớ giúp dì cảm ơn bà của các cháu nhé.”
Đôn Đôn liên tiếp nói không cần cảm ơn còn Nha Nha thì lại rất ngại ngùng, thích cười nhưng không biết nói chuyện, ngược lại ngồi xổm xuống chọc Bánh Đậu nhỏ.
Tô Tiếu Tiếu vào phòng lấy bánh gạo chiên đã mua chợ trước đó ra ngoài chia cho mấy đứa trẻ mỗi đứa một miếng, rồi lại nhét cho Nha Nha và Đôn Đôn mỗi người hai quả hồng.
Vật chất khan hiếm, trong nhà cũng chỉ có nhiêu đây lấy ra được, không có cách nào khác.
Hai anh em cũng không ở lại mà rời đi.
Lá sen không to như Tô Tiếu Tiếu nghĩ và còn là lá sen khô, cô còn tưởng là lá sen tươi hái từ trong hồ sen ra nữa chứ.
Kết quả vẫn là Cơm Nắm giải thích với cô: “Mẹ ơi, lúc này nước và lá của ngó sen trong hồ đều khô hết cả rồi, trong hồ sen không có lá hái được, bà Trương nói đây là lá mà bà ấy hái xuống phơi khô từ trước, cái này cũng có thể dùng được ạ.”
Tô Tiếu Tiếu cạn lời, quả nhiên cô là một người thiếu kiến thức về sản xuất, không biết thường thức.
Trên thực tế, lá sen phơi khô còn chắc hơn cả lá sen tươi, hương cũng nồng hơn nhưng lại sợ đặt vào trong đống than sẽ cháy, thời buổi này cũng không có mấy thứ tương tự như giấy bạc có thể ngăn lửa mà cô lại không muốn đi bọc bùn ở bên ngoài, như vậy vừa phiền vừa bẩn.
Tô Tiếu Tiếu quyết định tạm thời điều chỉnh lại cách nấu, dùng lá sen khô bọc rồi hấp trên nồi cũng được, chỉ là không vị hoang dã như lúc dùng than nướng nhưng lại mang theo hương thơm ngát của lá sen cũng rất dễ ăn.
Món bồ câu nướng đất sét vẫn nên đợi lần sau có lá sen tươi rồi lại làm sau vậy.
Buổi trưa Hàn Thành về nhà cùng bác sĩ Trần, anh ta ở trong khu ký túc xá độc thân ở phía bắc, trên đường có đi qua sân nhà Hàn Thành lập tức ngửi thấy mùi hương lan khắp bốn phía mà thèm rỏ dãi.
Anh ta nuốt nước miếng: “Chủ nhiệm Hàn, là Tiếu Tiếu đang nấu cơm trưa sao? Vị này phải khiến trẻ con nhà hàng xóm khóc thét ấy chứ?”
“Gọi chị dâu!” Hàn Thành đáp với vẻ mặt không cảm xúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận