Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 333: Đám nhóc tập hợp

Cơm Nắm xông tới ôm bọn họ: “Mợ cả, Đại Bảo, Tiểu Bảo, cháu nhớ mọi người lắm!”
Bánh Đậu nhỏ cũng chạy tới ôm bọn họ quay vòng vòng. Chừng một năm không gặp, mấy đứa trẻ vẫn thân nhau như cũ.
Tiểu Bảo ôm Cơm Nắm kêu oai oái: “Sao em lại cao như vậy? Năm ngoái rõ ràng em thấp hơn anh nhiều như vậy
cơ mà!” Tiểu Bảo so sánh, Cơm Nắm đã cao ngang cậu bé trong khi cậu bé còn hơn Cơm Nắm một tuổi. Cơm Nắm nhỏ vỗ ngực mình một cách vô cùng tự hào: “Lượng cơm của em nhiều, ngày nào cũng luyện tập với
cha nữa nên tất nhiên phải cao lớn rồi.
Tiểu Bảo ôm Bánh Đậu nhỏ xinh đẹp, dùng mũi mình cọ lên mũi cậu bé: “Bánh Đậu nhỏ nhà chúng ta cũng càng
ngày càng xinh đẹp!”
Bánh Đậu nhỏ thật sự rất ưa nhìn, là loại ưa nhìn mà môi hồng răng trắng, càng lớn càng tinh tế đó.
Đại Bảo thì lại khá ngại ngùng, Cơm Nắm ôm vai cậu bé: “Chúng ta vào nhà trước rồi nói sau, mợ cả vào nhà đi ạ,
bây giờ Bánh Bao nhỏ vô cùng nghịch, lật người vài lần cũng không biết đã lăn đến đâu nên không thể rời người, mẹ cháu phải ở trong nhà trông em ấy.
Lương Hồng Mai hỏi với vẻ nghi ngờ: “Đôi long bào thai còn chưa đến nửa tuổi đã lợi hại như vậy rồi sao?”
Cơm Nắm đáp: “Bánh Bao nhỏ rất nghịch, em gái vẫn rất nhã nhặn.
Trong lúc nói chuyện cũng đã vào nhà, Tô Tiếu Tiếu đợi ở cửa, Bánh Đậu và Tiểu Bảo chạy qua ôm cô: “Cô ơi cô
oi…”
Tiểu Bảo gọi xong còn “oa” một tiếng òa khóc.
Tô Tiếu Tiếu ngồi xổm xuống ôm Tiểu Bảo và Đại Bảo, xoa đầu Tiểu Bảo: “Sao thế này?” Lương Hồng Mai bỏ đồ mang tới xuống: “Từ lúc được nghỉ Tiểu Bảo đã bắt đầu lải nhải rồi, ngày nào cũng hỏi
mẹ hỏi mấy chục lần khi nào mới được tới nhà cô, cũng lo lắng mọi người lừa nó không dẫn nó đi, mẹ bị nó hỏi
phiền quá nên đuổi nó vào huyện, ngày nào nó cũng đợi chị nghỉ làm hết.
Tô Tiếu Tiếu dở khóc dở cười: “Lần trước là bà nội không đúng, nhưng bà nội thật sự không cố tình, cháu không thể nhỏ nhen luôn nhớ mãi chuyện này như vậy được”
Tiểu Bảo lau nước mắt, bĩu môi đáp: “Không phải cháu ghi thù mà cháu chỉ nhớ mọi người thôi. Lương Hồng Mai nói: “Tiểu Bảo thật lợi hại, đây là lần đầu tiên chị ngồi xe lửa đi xa nên chẳng hiểu gì cả, cậu bé
đã từng ngồi một lần với mẹ, có thể chỉ dẫn chị nên làm thế nào suốt toàn bộ quá trình, xuống xe lửa còn nhận
đường dẫn bọn chị tới nhà các em. Khỏi phải nói, nếu như lần trước để nó lên được xe lửa, nói không chừng thật sự dẫn Đại Bảo qua đây thật.
Tô Tiếu Tiếu đứng dậy: “Hai đứa các cháu mới lớn bao nhiêu thôi? Không có người lớn dẫn ra ngoài thì không
được, tới rồi cô cũng không cho các cháu vào cửa nhà, bằng không sẽ không nhớ lâu.
Ai biết ra ngoài sẽ gặp phải người gì chứ? Tô Tiếu Tiếu vẫn cảm thấy nhất định không thể bỏ qua tiền lệ này.
Đại Bảo và Tiểu Bảo: “Cháu biết rồi mà cô, lần sau bọn cháu sẽ không thế nữa.
Lực chú ý của Đại Bảo và Tiểu Bảo đã bị đôi long phụng thai thu hút qua.
Bọn trẻ liếc mắt cái đã nhìn ra được ai là em trai ai là em gái, vì thật sự giống như Bánh Đậu nhỏ đã nói, một
người giống cha một người giống mẹ vô cùng rõ ràng.
Tiểu Bảo và Đại Bảo nhoài người lên chăn bông nhìn chằm chằm vào hai đứa trẻ.
Tiểu Bảo không dám thở mạnh: “Em gái thật xinh đẹp, lớn lên giống y như cô vậy, Bánh Bao nhỏ cũng đẹp, Bánh
Bao nhỏ có hơi giống Cơm Nắm và Bánh Đậu, nhưng sao Bánh Bao nhỏ lại béo như vậy? Có phải ở trong bụng cô giành ăn với em gái không?”
Cơm Nắm gật đầu đáp: “Bánh Bao nhỏ khá ăn nhiều cho nên lớn nhanh
Đại Bảo nói: “Con gái của cô hiển nhiên phải giống cô rồi, Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ giống chú nên tất nhiên
Bánh Bao nhỏ cũng giống chú.
Tiểu Bảo chun mũi, bảo: “Chưa chắc đâu nha, Bé Út không giống cha em, cũng không giống em, xấu lè, chẳng
biết giống ai nữa”
Nói ra cậu bé cũng hơi nhớ em trai thối rồi.
Cơm Nắm bảo: “Lúc nhỏ con nít đều rất xấu cả mà, chăm chút là đẹp ngay thôi, dù sao lúc các em còn nhỏ, em
cũng không nhìn ra được tụi nó giống ai nữa.
Bánh Đậu nhỏ không đồng ý: “Nhìn ra được mà, em liếc mắt cái đã nhìn ra được, em gái từ nhỏ đã xinh giống
mẹ, còn có cả lúm đồng tiền nhỏ nữa, Bánh Bao nhỏ cũng đẹp trai giống em…” Cơm Nắm bảo: “Mẹ còn không nhìn ra được, chỉ có em là nhìn ra được thôi, đó là em đoán mò”
Bánh Đậu nhỏ ra sức lắc đầu: “Em và em trai em gái có cảm ứng tâm linh, em liếc mắt là biết ngay!” Cơm Nắm nắn gương mặt của em trai: “Em còn chém gió này!”
Bánh Đậu nhỏ đánh vào tay cậu bé: “Em không chém gió, anh trai xấu, em không bao giờ chém gió, anh mới
chém gió thì có!”
1026 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận