Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 171. Ngày đầu tiên đi học

Chương 171: Ngày đầu tiên đi học
Cơm Nắm lập tức đeo cặp sách lên người chạy quanh phòng, khoe khoang một cách vô cùng ngớ ngẩn: “Con xin tuyên bố, bạn học Cơm Nắm nhỏ sắp trở thành học sinh tiểu học vinh dự!”
Bánh Đậu nhỏ chạy “bịch bịch” về phòng cũng đeo cặp sách nhỏ của mình lên người, học theo bộ dáng khoe khoang của anh hai: “Đi học…”
Chọc cho cả nhà bật cười ha ha.
Sáng hôm sau, nhân lúc Hàn Thành dẫn đám trẻ ra ngoài luyện tập buổi sáng, Tô Tiếu Tiếu bế Bánh Đậu nhỏ vội vàng tranh thủ đi mua vài cái bánh quẩy ở tiệm cơm quốc doanh, còn thuận tiện mua luôn đồ ăn buổi trưa.
Khi cô về đến nhà, Hàn Thành và các con cũng đã về, trứng luộc đặt trên cháo trong nhà cũng đã ra khỏi nồi.
Tô Tiếu Tiếu sắp xếp cho mỗi người trong nhà một cái bánh quẩy và hai quả trứng thành hình một trăm điểm rồi nói với đám trẻ: “Các con, hôm nay là ngày đầu tên chúng ta đi học, mẹ hy vọng các con sẽ có thời gian học tiểu học vui vẻ, mỗi một môn đều có thể thi được một trăm điểm!”
“Oa!”
Đám trẻ lại reo hò: “Mẹ/ dì Tô yên tâm, bọn con nhất định sẽ thi được một trăm điểm!”
Tô Tiếu Tiếu phát kèn lệnh: “Các học sinh tiểu học vinh dự khởi động nào, chúng ta tấn công về phía một trăm điểm!”
Các bạn nhỏ: “Tấn công về phía một trăm điểm!”
Hàn Thành nhìn người vợ với vẻ mặt dịu dàng rồi duỗi tay xoa đầu cô, cảm động đến mức không có cách nào diễn tả được thành lời.
Sau khi một trăm vào trong bụng, cả gia đình thay quần áo mới mà Lý Ngọc Phụng may vào, ba đứa trẻ đeo cặp sách mới, Tô Tiếu Tiếu bế Bánh Đậu nhỏ mang theo bảng đen của cậu bé đón ánh mặt trời, vui vẻ phấn chấn xuất phát đến trường.
Cả gia đình bốn người đồng loạt chào hỏi bác bảo vệ, bác bảo vệ cũng trợn mắt nhìn: “Chào buổi sáng cô Tô, mấy đứa trẻ xinh xắn này đều là con nhà cô cả sao?”
Tô Tiếu Tiếu cong đôi mắt lại, hiện ra cái lúm đồng tiền nhỏ: “Đúng ạ, đều là con nhà chúng cháu, cháu vào lên lớp trước đây ạ.”
Bác bảo vệ: “Ừa, thuận lợi nhé.”
Tô Tiếu Tiếu: “Cảm ơn bác.”
Lớp một mỗi ngày có một tiết ngữ văn của Tô Tiếu Tiếu, cô kêu Trụ Tử dẫn Cơm Nắm về phòng học đọc bài buổi sáng còn cô sẽ về văn phòng chuẩn bị một chút trước.
Đây là lần đầu tiên Bánh Đậu nhỏ nhìn thấy nhiều người như vậy nên vẫn hơi sợ người lạ, cậu bé túm chặt cặp sách nhỏ mà bà ngoại làm cho mình trong tay, chớp đôi mắt to nhìn toàn bộ mọi thứ xa lạ với vẻ rụt rẻ.
Cảm giác được vẻ khẩn trương của cậu bé, Tô Tiếu Tiếu xoa đầu đứa trẻ: “Bánh Đậu nhỏ không cần sợ, mẹ vẫn luôn ở đây mà, mấy anh trai và chị gái này đều rất tốt, sẽ không bắt nạt Bánh Đậu nhỏ đâu, cảm thấy sợ thì cứ nhìn mẹ, được không?”
Bánh Đậu nhỏ buông lỏng bàn tay túm cặp sách ra, ôm chặt cổ Tô Tiếu Tiếu cọ cọ.
Tô Tiếu Tiếu tì đầu lên vai cậu bé rồi cọ vào mặt cậu bé vài cái: “Bé ngoan của mẹ ngoan quá.”
Cô đi tìm chủ nhiệm Lưu trước, sau khi báo cáo xong cô về thẳng văn phòng luôn.
Văn phòng có rất nhiều giáo viên tới rất sớm, nhìn thấy Bánh Đậu nhỏ cũng không ngạc nhiên, tuy rằng phần lớn người trong nhà có người già chăm trẻ nhưng thời buổi này dẫn con đi làm cũng không hiếm thấy, sau khi chào hỏi qua lại cũng bắt đầu làm việc.
Giáo án của Tô Tiếu Tiếu đã sớm được chuẩn bị xong, lại thêm ở nhà đã từng dạy Cơm Nắm và Trụ Tử, kết hợp với tiến độ hiện tại của lớp một để dạy tiếp là được, nếu như nền móng của phần lớn học sinh không đủ vững vậy mỗi ngày lại ôn lại nội dung phía trước cũng không phải vấn đề lớn gì.
Thấy đã gần đến giờ, Tô Tiếu Tiếu bế Bánh Đậu nhỏ đi ra ngoài.
Cô Trần ở trong văn phòng định gọi cô lại nhưng một người khác là cô Mạc lại liếc mắt với bà ấy.
Sau khi Tô Tiếu Tiếu ra khỏi cửa, cô Mạc mới nhỏ giọng bảo: “Cô bớt đụng vào cô ta đi nhé, cô Trình bị cô ta lôi xuống đấy, cô đừng thấy cô ta lớn lên yếu đuối nhưng lợi hại lắm đấy.”
Cô Trần hơn bốn mươi tuổi, đứa con nhỏ nhất cũng đã tốt nghiệp cấp ba và tham gia quân ngũ, thi thoảng cũng sẽ dẫn con của con trai lớn lên lớp, đáp với vẻ cực kỳ vô tội: “Tôi cũng không chọc cô ấy, tiết thứ ba tôi mới có lớp nên chỉ dự định kêu cô ấy để con lại cho tôi giúp trông một lúc thôi mà.”
Cô Mạc hơn ba mươi tuổi, bình thường có quan hệ không tệ với Trình Lệ Phương: “Tôi khuyên cô vẫn nên cách xa cô ta một chút, nói không chừng người bị xử tiếp theo chính là cô đấy.”
Cô Trần làm người rất thân thiện, tính cách cũng rất ôn hòa, chỉ đợi qua vài năm nữa nghỉ hưu về nhà chăm cháu, bình thường cũng rất chướng mắt mấy hành động đó của Trình Lệ Phương, bà ấy hiếm khi nói một cách sắc bén: “Cô đừng lấy tôi ra so với Trình Lệ Phương, tôi và cô ta không phải người chung đường.”
Cô Mạc nghẹn họng, ngượng ngùng bảo: “Tôi không có ý đó.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận