Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 277: Mừng tuổi 1

Cơm tất niên của nhà họ Tô không có cách nào đánh đồng với các loại sơn hào hải vị trên bàn tiệc ở thế kỷ hai
mốt, nhưng ở thôn Tô Gia, cơm tất niên có thể ăn được thịt đã là một bữa cực ngon rồi, các loại măng khô, nấm hương khô, mộc nhĩ khô, còn có cả cá mực khô mà Tô Tiếu Tiếu mang về nhà đựng trong nồi đất lớn, trên cùng
đặt thịt gà ướp chế xong, thêm đủ nước vào rồi đặt trên lò than đun chậm, các món ăn kèm ở bên dưới sẽ từ từ
thấm vị thịt gà, hầm càng lâu ăn sẽ càng ngon.
Loại cách làm này tương tự với “bữa tiệc bát lớn” bản đơn giản ở thế kỷ hai mốt, khi trời lạnh cả gia đình ngồi
quây quần ăn một chậu như vậy, càng ăn càng ngon, càng ăn càng ấm.
Phụ nữ và trẻ con đều không uống rượu, Tô Tiếu Tiếu kêu Lý Ngọc Phụng dùng đá nhỏ trong nhà xay ít hạt ngô,
khi nấu bỏ thêm một ít đường vào, cả nhà đều rất thích uống cái này.
Tô Vệ Dân dẫn đầu bưng cái bát lên cảm thán: “Năm nay là một năm tốt, lúa nước được mùa, ao cá rất tốt, heo
nuôi trong đội cũng vô cùng béo, mọi người đều được chia không ít thịt và cá, đội sản xuất chúng ta là đại đội duy nhất trong công xã mà các hộ gia đình đón năm mới đều có thể ăn một miếng thịt, nhà chúng ta rất nhanh
lại có thêm hai thành viên mới, giờ lời dư thừa không nói thêm nữa, chúng ta chúc mừng cuộc sống trong năm mới càng ngày càng tốt hơn!”
Đám trẻ cũng bưng bát của mình lên, đồng thanh hô: “Cuộc sống càng ngày càng tốt hơn!”
Tô Tiếu Tiếu cầm bát của mình lên, cong đôi mắt lại nói: “Cha, đại đội trưởng nhà cha làm lâu rồi, sau này nói
chuyện cũng có văn phạm hơn, con chúc cả nhà mình đều an khang khỏe mạnh, vạn sự như ý”
Cơm Nắm nhỏ lanh lợi vừa rồi dán câu đối xuân vẫn còn nhớ chữ trên đó lập tức bảo: “Ngũ cốc được mùa, tân
xuân đại cát!”
Tiểu Bảo cũng nói: “Chúc mừng năm mới, hàng năm sung túc!”
Mấy đứa trẻ nối tiếp nhau nói lời chúc mừng, ngay cả Bánh Đậu nhỏ là người duy nhất không biết chữ cũng bảo:
“Đại cát đại lợi.”
Âm đuôi kéo dài đó thật đáng yêu khiến người lớn trong gia đình đều cười híp cả mắt.
Tô Vệ Dân nói luôn miệng: “Hay hay hay, đều hay cả, mọi người ăn cơm đi
Đám trẻ reo hò: “Ăn cơm thôi!”
Một bữa cơm tất niên đoàn viên không thể tính là phong phú nhưng nóng hổi qua đi, cũng đã đến tiết mục đốt
pháo mà đám trẻ mong chờ từ lâu.
Tuy rằng trời quang mây tạnh nhưng sau khi tuyết tan thời tiết lại càng lạnh hơn cả khi tuyết rơi, Tô Tiếu Tiếu
mang theo lồng sưởi cùng Hàn Thành dẫn các con tới dưới cây liễu bên cạnh con sông nhỏ trước cửa nhà, chuẩn
bị đặt pháo hoa và dây pháo.
Hai chị dâu cũng đi ra, trong tay Lý Ngọc Phụng cầm mấy cây hương đã châm lên nói: “Dùng cái này châm, Hàn Thành cẩn thận một chút, châm xong thì chạy, lũ trẻ thì bịt tai lại cách xa một chút” Ngoại trừ Đại Bảo và Tiểu Bảo ra thì những đứa trẻ khác đều là lần đầu tiên tham gia loại hoạt động này nên
trong lòng vẫn có hơi sợ, đều đứng ở rất xa, Tô Tiếu Tiếu cũng sợ, cô ôm Bánh Đậu nhỏ đi đến nơi xa nhất, nói với mấy đứa trẻ khác: “Cái này dễ bắn vào người, đau lắm, mấy đứa đứng nhìn ở xa thôi, biết chưa?” Đám trẻ nhảy nhót vui vẻ, đáp: “Bọn con biết rồi ạ?
Từ xa cũng lục tục vang lên tiếng pháo, Hàn Thành châm một dây nhỏ cũng chỉ vang “tách tách tác” vài cái
nhưng như thế cũng đủ khiến đám trẻ vui vẻ rồi, Bánh Đậu nhỏ híp mắt, bàn tay nhỏ đeo găng không vỗ thành
tiếng cũng vẫn vỗ không ngừng.
Hàn Thành lại châm một cây pháo hoa nữa, “vút” một tiếng, sau khi ngọn lửa nhảy lên trên cây dương liễu,
“đùng” một tiếng đầu tiên đã nổ tung, thắp sáng đêm ba mươi tết ở thôn Tô Gia.
Các hàng xóm nghe tiếng mà xuất hiện, lần lượt đi đến cửa nhà mình nhìn đốm lửa nhỏ tí hơi lướt qua trong
không
trung.
Cả gia đình Dương Nam Hoài đứng trong ngõ, nhân lúc khói lửa châm sáng bầu trời đêm trong nháy mắt, đứng từ xa nhìn hai đứa trẻ nhỏ nhất đó. Cơm Nắm hơi lớn hơn một chút đứng bên chân cha, kéo ống quần cha không
biết đang nói gì, Hàn Thành xoa đầu con trai, cúi người nói chuyện với cậu bé. Bánh Đậu nhỏ nhỏ hơn một chút thì ở trong lòng Tô Tiếu Tiếu, Tô Tiếu Tiếu dịu dàng chỉ vào pháo hoa không biết nói gì với đứa trẻ mà đứa trẻ híp mắt lại một cách vui vẻ, ôm đầu cô hôn lên gò má cô một cái. Cảm giác được tầm nhìn bên cạnh, đột nhiên Tô Tiếu Tiếu nghiêng đầu nhìn về phía ngõ, vừa vặn trông thấy
một nhà ba người đứng ở nơi đó. Cô hơi sững sờ, sau đó kéo cái lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào ra gật đầu với bên đó, còn quay Bánh Đậu nhỏ qua đó để cậu bé đối diện với bên đó.
Đổng Minh Nguyệt nhìn thấy bộ dáng của Bánh Đậu nhỏ mà đôi mắt lập tức đỏ hoe, cũng gật đầu đáp đáp lại Tô
Tiếu Tiếu một cách lễ độ. Dương Nam Hoài và Dương Lâm cũng gật đầu với cô, sau đó một nhà ba người lặng lẽ
quay người rời đi, Dương Lâm đỡ hai người già đi tập tễnh, bước từng bước biến mất trong con ngỗ tối tăm…
1032 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận