Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 267: Quỷ hút máu 1

Nơi có thể thu mua vật tư năm mới chỉ có vài nơi như vậy, xưởng chế biến thịt, xưởng lương thực phụ, hợp tác xã tiêu thụ, trung tâm thương mại quốc doanh… nơi nào cũng là người đè người đến không thể chen nổi một chân vào.
Trời lạnh như vậy cũng không ngăn nổi lòng nhiệt tình mua sắm cả mọi người.
Hàn Thành nhìn thấy vậy lại có hơi hối hận vì đã không mua ít pháo hoa và dây pháo trong thành phố, tuy rằng cũng đông nhưng cũng không đến mức khủng khiếp như vậy.
“Giờ đưa các em đi tìm anh cả rồi anh lại tới xếp hàng sau, mọi người đừng chen nữa. Hàn Thành bảo.
Cơm Nắm nhỏ cũng được tính là người từng thấy “cảnh lớn” thường xuyên theo cha mẹ chen vào hợp tác xã tiêu thụ và chợ đen mua đồ, nhưng “cảnh lớn” như vậy vẫn là lần đầu tiên cậu bé nhìn thấy.
Cơm Nắm chớp mắt: “Mẹ ơi đông người quá.
Tô Tiếu Tiếu ôm cổ đám trẻ: “Đúng vậy, cuộc sống ở nông thôn nghèo khó, mọi người cũng chỉ có mấy ngày tết này mới nỡ mua thêm ít đồ ngon và dùng đồ tốt hơn một chút, cho nên mới chen chúc như vậy?
Cơm Nắm gật đầu: “Vậy chúng ta không chen với bọn họ nữa phải không ạ? Tiểu Bảo, chúng ta không mua pháo đốt nữa được không?”
Tiểu Bảo từ lúc có trí nhớ cho tới nay mỗi khi đón tết đều chen chúc như vậy ở hợp tác xã tiêu thụ, cậu bé cũng đã quen rồi: “Anh cũng là người nông thôn đó nha, anh cũng là một năm mới mua một lần đó, bình thường bà nội cũng không cho anh mua đâu, anh không sợ chen, anh chui vào nhanh có thể chen tới hàng trước, lát nữa anh sẽ đi mua với chú”
Mấy đứa trẻ trong nhà đều là đứa này tinh ranh hơn đứa kia, bàn về tư duy logic thì Cơm Nắm và Tiểu Bảo cũng là ngang tài ngang sức, không ai chịu thua ai.
Hàn Thành đáp: “Không sao, một năm mới có một lần, Tiểu Bảo và cô đi tới nhà bác cả đợi đi, lát nữa chú đi mua là được, mua xong sẽ đi đón các cháu”
Tiểu Bảo cực kỳ vui vẻ: “Chú tốt nhất chú ơi.
Cơm Nắm nhỏ và Trụ Tử nhỏ thật sự cũng muốn chơi, nghe thấy Hàn Thành nói như vậy hiển nhiên cũng vui vẻ.
Hàn Thành đưa bọn họ tới trước tòa nhà ký túc xá ở xưởng chế biến thực phẩm rồi lái xe đi.
Tô Tiếu Tiếu lấy mấy cái bánh quy đưa cho ông bác trông cửa lớn, sau khi đăng ký xong mới đi vào tìm Tô Chấn Hoa, ông cụ có được bánh quy của cô cũng mỉm cười dẫn bọn họ đi tới tòa nhà mà Tô Chấn Hoa ở.
Tòa nhà ký túc xá đã được vài năm, nhà tập thể vừa cũ vừa tồi tàn, hành lang còn rất hẹp, tay vịn thì bong tróc và mảng tường đã ố đen đi, Bánh Đậu nhỏ không để mẹ bé mà kêu anh trai nắm tay đi đằng trước.
Một gia đình ba người nhà Tô Chấn Hoa ở trong một nhà đơn vị cuối cùng trên tầng hai.
Phần lớn người trong nhà xưởng đã xin nghỉ, gia đình Tô Chấn Hoa cũng chuẩn bị thu dọn xong thì về thôn Tô Gia đón năm mới.
Đại Bảo có được cái ná mới không nỡ dùng, sờ đi sờ lại định mang về thôn Tô Gia chơi với Tiểu Bảo. Cửa không khóa, khi Tô Tiếu Tiếu dẫn đám trẻ tới, Đại Bảo vừa vặn nhắm thẳng vào cửa mô phỏng bắn ná “biu” một tiếng, đột nhiên Tô Tiếu Tiếu xuất hiện, vừa cười vừa hô: “Ảnh cả chị cả, Đại Bảo.
Dọa cho Đại Bảo suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống.
Tô Chấn Trung và Lương Hồng Mai đang dọn vệ sinh, nghe thấy tiếng đều đồng loạt nhìn về phía cửa.
Lương Hồng Mai vừa mừng vừa sợ: “Tiếu Tiếu? Sao em lại tới đây?” Cô ta lau tay, đi lên nắm cánh tay của cô tới nhìn trước nhìn sau: “Em thay đổi nhiều quá, trông còn béo lên một ít đấy, chị dâu suýt thì không nhận ra em mất”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Gần đây ăn được ngủ được nên béo lên một chút, các con qua đây, đây là cậu cả, mợ cả và anh Đại Bảo.
Ba đứa trẻ xinh đẹp lại nhã nhặn, xếp thành hàng chữ nhất gọi với giọng giòn tan: “Cậu cả, mợ cả, anh Đại Bảo!” Thế này cũng làm Lương Hồng Mai và Tô Chấn Trung yêu thích muốn chết.
Lương Hồng Mai lần lượt nhìn lũ trẻ, đôi mắt dựng thẳng: “Ôi chao, mấy đứa nhỏ này nuôi thế nào đây, thật đúng là đứa nào cũng ưa nhìn hết, tới đây nào, Đại Bảo mau lấy kẹo bí đao qua đây chia cho các em ăn
Đại Bảo vẫn chưa phản ứng lại được, ngoại trừ khi cậu bé còn chưa nhớ được chuyện đã từng được Tô Tiếu Tiếu chăm một khoảng thời gian ra, thì những khoảng thời gian khác đều theo cha mẹ sinh sống ở trong huyện, nên tình cảm còn lâu mới sâu bằng Tiểu Bảo và Tô Tiếu Tiếu vẫn luôn ở chung, nhưng cậu bé vẫn rất thích người cô xinh đẹp này.
Cậu bé gọi cô một tiếng đầy ngại ngùng rồi chạy “bịch bịch” vào trong nhà lấy kẹo bí đao được đơn vị của cha mẹ phát mang ra ngoài chia cho các bạn nhỏ ăn.
1005 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận