Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 540: Đắt hàng

Tô Tiếu Tiếu: “Con ăn hết rồi sẽ không đủ bán nữa
Tô Tiếu Tiếu hỏi Bạch Lan: “Chị Bạch Lan, chúng ta còn bao nhiêu phần sủi cảo?”
Bạch Lan bận đến sắp bốc khói: “Nếu tính phần lớn thì chúng ta cũng chỉ gói hai mươi phần, không ngờ hôm nay lại nhiều người tới ngay như vậy. Trong nhà ngồi gần hai mươi người rồi, bên ngoài còn nhiều người xếp hàng như vậy, có sao cũng không đủ, hay là hỏi bọn họ có ăn mì không?”
Sủi cảo chia thành hai loại lớn nhỏ, nhỏ thì mười hai phần, lớn thì hai mươi phần, đều là sủi cảo lớn nguyên liệu thật vỏ mỏng nhân to, nữ sinh ăn phần nhỏ, nam sinh ăn phần lớn, bên dưới còn lót ít rau xanh lại uống thêm canh sủi cảo, chỉ cần không phải có lượng cơm như Bánh Bao nhỏ thì kiểu gì cũng có thể ăn no. “Không sao, để em tới xử lý? Tô Tiếu Tiếu đáp.
Cô lấy danh sách của Cơm Nắm nhìn một cái, bốn trăm cái sủi cảo đã bán ra mười lăm phần gồm mười phần lớn
và năm phần nhỏ, nói cách khác bây giờ chỉ còn lại một trăm bốn mươi cái sủi cảo, cùng lắm chỉ có thể tiếp tám
đến mười người nữa, trong nhà còn rất nhiều người chưa ăn, bên ngoài đợi cũng lạnh.
Tô Tiếu Tiếu dặn dò Trụ Tử: “Trụ Tử đi viết một bảng hôm nay hết hàng treo ở cửa sân nhé.
“Vâng” Trụ Tử nhận được nhiệm vụ lập tức đi làm ngay.
Tô Tiếu Tiếu cầm danh sách đi ra ngoài, cao giọng hô: “Thật ngại quá, các bạn học, hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi thử kinh doanh, không ngờ mọi người lại ủng hộ như vậy, nhưng hôm nay chuẩn bị có hơi không đủ thật sự là không thể đón tiếp hết được. Bây giờ chỉ còn lại chưa đến mười phần sủi cảo, các bạn học xếp hàng trước có thể mua trước nhưng bán hết là thôi. Hôm nay bạn học không ăn được tôi sẽ viết một thẻ giảm hai mươi phần trăm cho các bạn, ngày mai dựa vào thẻ qua đây ăn nhất định sẽ được giảm hai mươi phần trăm. Đằng trước có bạn học nói: “Vậy hôm nay tôi không ăn trước, ngày mai lại qua đây vẫn có thể ăn giảm giá hai mươi phần trăm chứ?”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Đương nhiên có thể, bên ngoài quá lạnh tôi cũng không kiến nghị mọi người đợi, nhưng rất xin lỗi bên trong thật sự đã không còn chỗ nữa, bạn học đang xếp hàng có thể lấy thẻ giảm giá hai mươi phần trăm mà tôi viết, rồi có thể ghé thăm bất cứ lúc nào.
Vẫn là câu nói đó, bạn học có thể ra ngoài cải thiện bữa ăn trên cơ bản đều là những bạn học trong nhà có điều kiện không tệ. Phần lớn người tới nơi này cũng không để ý có giảm hai mươi phần trăm hay không, đặc biệt là khi ngửi thấy mùi thơm của dầu ớt và dấm chua hòa quyện vào nhau, lại thêm nghe Bánh Bao nhỏ ra sức miêu tả sủi cảo ngon cỡ nào khiến con sâu tham trong dạ dày đã sớm không chịu được nữa, phần lớn người đã không thể chờ được, nào còn chịu đợi đến ngày mai.
Một bạn học nam ở phía sau nói: “Bên ngoài có ánh nắng, tôi không sợ lạnh, tôi có thể đợi bán cho tôi một phần
đi.”
“Tôi cũng có thể đợi.
“Tôi cũng có thể đợi”
Phần lớn bạn học vẫn bằng lòng đợi, Tô Tiếu Tiếu không có cách nào khác chỉ đành bán nốt mười phần cuối đi, bạn học xếp hàng cuối cùng thật sự không có cách nào khác, hỏi Tô Tiếu Tiếu có thể tới ăn muộn được không. Tô Tiếu Tiếu nói hôm nay chỉ thử kinh doanh, thật sự xin lỗi, bọn họ cũng chỉ đành cầm thẻ giảm hai mươi phần trăm rời đi với vẻ thất vọng.
Ngược lại không phải cô cố tình marketing bỏ đói gì đó mà là khả năng tiếp đón trong tiệm thật sự có hạn, hơn
nữa, cô không dự định cho đám trẻ tới giúp đỡ trong thời gian dài, mỗi ngày tan học đều qua đây giúp, như vậy thời gian bọn trẻ chơi và thời gian học đều sẽ bị lấy đi sạch. Nếu như bọn trẻ bằng lòng, thi thoảng tới giúp với tính chất chơi đùa cũng được. Nhưng coi bọn nhỏ là “nhân viên nhỏ” để sai khiến trong thời gian dài tuyệt đối không được. Điểm này Tô Tiếu Tiếu đã sớm trao đổi với Bạch Lan và chú lão Dương, bọn họ cũng tỏ vẻ vô cùng hiểu, chẳng qua hôm nay là tình huống đặc biệt.
Tô Tiếu Tiếu muốn cho đám trẻ một tuổi thơ vô lo vô nghĩ, không hy vọng thời thơ ấu của tụi nhỏ bị giam trong một cửa tiệm nhỏ này.
Trên thực tế sau này chỉ đón tiếp khách đặt hàng trước, chuẩn bị công tác trong tiệm đều sẵn sàng từ trước, ba người cũng có thể làm đâu ra đấy.
Khi Trụ Tử nhỏ ở bên ngoài treo biển vẫn còn có không ít người tới bên này.
Một bạn học hỏi: “Không phải chứ em trai, sớm như vậy đã bán hết rồi sao?”
Trụ Tử nhỏ gật đầu đáp: “Thật ngại quá, hôm nay đã bán hết rồi ạ, nhưng các anh có thể đặt hàng trước cho
ngày mai, như vậy ngày mai qua đây mới không vồ trượt, bằng không vẫn là ai tới trước được trước”
Bạn học nói: “Không phải chứ, đồ ăn nhà các em ngon như vậy sao?”
1004 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận