Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 620: Ốc vặn

“Đại Bảo, Tiểu Bảo, em nhặt được một con ốc vặn này!” Lúc Cơm Nắm còn nhỏ, Hàn Thành từng dẫn cậu bé đi tới khe suối trên núi nhặt ốc đá, cũng từng đi bắt hải sản kiếm ốc biển cùng Tô Tiếu Tiếu, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cậu bé thật sự nhặt được ốc vặn!
Ốc vặn thô hơn ngón chân mở lớp che đậy, lộ ra tua miệng phun bùn nhão, Cơm Nắm nhẹ nhàng chọc vào tua đầu của nó, nó nhanh chóng rụt vào, còn ra sức chui vào trong đống bùn, nhưng lại bị Cơm Nắm bắt được, chơi rất vui.
Trụ Tử nhìn mà ngưỡng mộ: “Thật to quá.”
Lý Ngọc Phụng mang vài cái lồng trúc nhỏ tới cho bọn trẻ, dùng để đựng mấy thứ như ốc vặn và cá chạch. Cơm Nắm nghe kinh nghiệm của Tiểu Bảo nhúng lồng trúc vào trong nước, sau đó ném ốc vặn vào để nuôi. Trên người Bánh Đậu nhỏ cũng đeo một giỏ trúc có nắp, Bánh Bao nhỏ và Bé Út bắt được không ít châu chấu sẽ
đựng bên trong, dự định mang về cho gà mái nhỏ ăn. Cậu bé và Bánh Trôi nhỏ có hơi sợ thứ này, nhưng cậu bé thân là anh của mấy đứa trẻ, sợ cũng không thể hoảng mà cố hết sức tự mình không bắt cũng phải ngoan ngoãn đeo trên người.
Trước đây Lý Ngọc Phụng từng dạy Bánh Đậu nhỏ đan chuồn chuồn trúc, cậu bé nhặt một ít cỏ lau bện thành chuồn chuồn trúc cho em trai em gái, còn bện vòng hoa đeo lên đầu Bánh Trôi nhỏ.
Đám trẻ đang chơi vui vẻ nghe thấy các anh bắt được ốc vặn đều muốn đi qua xem.
Nhưng còn chưa động đã lại nghe thấy Trụ Tử nói bắt được một con lươn, lần này Bánh Bao nhỏ làm sao còn có thể đợi được nữa? Cậu bé xắn ống quần chạy vào trong ruộng, nhưng cậu bé quên mất mình là một đứa chân ngắn, còn là một chân ngắn nần nẫn thịt nặng nề! Một góc ruộng vừa vặn là ao đầm khá nông một chút, Bánh Bao nhỏ vừa dẫm xuống, bùn mềm nhũn lập tức nhấn chìm cả đùi cậu bé, lần đầu tiên cậu bé xuống ruộng trơ mắt nhìn mình chìm xuống cũng sợ hết hồn, lúc phản ứng lại mới lập tức “oa” một tiếng òa khóc kêu cứu mạng. Đám trẻ trên bờ ruộng đều sợ hết hồn, Bánh Trôi nhỏ cũng khóc theo, Bánh Đậu nhỏ định nhảy xuống cứu cậu bé nhưng bị Tô Vệ Dân ngăn lại: “Bánh Đậu nhỏ đừng xuống, góc đó xuống là ao đầm, sẽ chìm xuống mất. Bình thường bọn họ cấy mạ sẽ cố hết sức tránh góc đó, chỉ tùy tiện ném vài gốc mạ vào lấp đầy rồi để nó tự sinh tự diệt, đối với người lớn mà nói cũng không tính là vô cùng sâu, nhưng đối với Bánh Bao nhỏ mà nói lại rất sâu,
mọi người không ngờ cậu bé sẽ nhảy xuống.
Chàng trai cách Bánh Bao nhỏ gần nhất vội vàng chạy tới ôm cậu bé lên, thanh niên đen mà chắc cười hàm hậu: “Không cần sợ hãi, không sâu cho lắm đâu.
Bánh Bao nhỏ sợ muốn xỉu rồi, túm chặt anh ta, nói gì mà không muốn xuống ruộng nữa, thanh niên chỉ đành bế Bánh Bao nhỏ về bờ ruộng, Bánh Bao nhỏ thật sự quá nặng hiển nhiên cũng khiến thanh niên túa mồ hôi cả người.
Mấy anh trai lớn vội vàng đi qua xem em trai em gái, Trụ Tử ra sức an ủi Bánh Trôi nhỏ nói không sao. Đại Bảo đi qua dắt Bánh Bao nhỏ tới bên dòng suối rửa chân: “Bánh Bao nhỏ, sau này em tuyệt đối đừng chạy lung tung một mình. Đại Bảo chỉ vào bãi cỏ cách đó không xa: “Em nhìn thấy cỏ bên đó không, bên đó mới là đầm lầy sâu nhất, ngay cả bò xuống cũng sẽ bị nhấn chìm, cho nên tuyệt đối không thể chạy lung tung, biết chưa?”
Đại Bảo cũng có phần hù dọa Bánh Bao nhỏ, bên đó là đầm lầy không thể trồng lúa nước không sai nhưng cũng chưa sâu như vậy, không đến mức nhấn chìm một con bò hoặc là một người, nhưng không nói đáng sợ một chút cậu bé lo lắng chỉ lơ là một cái Bánh Bao nhỏ lại đuổi theo chuồn chuồn châu chấu qua bên đó.
Bánh Đậu nhỏ cũng sợ hết hồn, cậu bé thấy mọi người ở trong ruộng đều rất an toàn cho nên khi Bánh Bao nhỏ xuống mới không ngăn lại, cậu bé nói với vẻ áy náy: “Anh Đại Bảo yên tâm, sau này em nhất định sẽ trông chừng em trai em gái, không cho các em ấy chạy lung tung
Đại Bảo bảo: “Bánh Đậu nhỏ không cần lo lắng, bên bờ ruộng cũng không sao, nhưng các em không thể tùy tiện xuống ruộng, em dẫn Bánh Bao nhỏ về nhà thay quần áo trước đi?
Nhà cách bờ ruộng bên này có hơi xa, kêu Bánh Đậu nhỏ dẫn em trai em gái về nhà Tiểu Bảo không yên tâm, mới nói: “Em dẫn các em ấy về cho?
Đại Bảo nghĩ ngợi thấy cũng đúng, trẻ con trong thôn bọn trẻ vài tuổi đã chạy quanh thôn hiển nhiên không thành vấn đề, nhưng dù sao em trai em gái cũng không quen thôn xóm, đường cũng chưa chắc đã nhận ra hết, Tiểu Bảo dẫn đi sẽ yên tâm hơn.
Cơm Nắm hỏi Bánh Trôi nhỏ đang được Trụ Tử bé: “Bánh Trôi nhỏ, em muốn về tìm bà ngoại với mẹ hay là muốn ở lại chơi?”
1002 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận