Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 188. Bị đả kích

Chương 188: Bị đả kích
Vị Tiểu Trương này ngoại trừ tính cách khiến Tô Tiếu Tiếu không thích cho nổi ra, thì khả năng nghiệp vụ vẫn đỡ được, thân là người cộng tác trong công việc mà nói, chỉ cần không gây sự thì vẫn có thừa tư cách.
Cô bế Bánh Đậu nhỏ lên thơm một cái: “Bánh Đậu nhỏ có mệt không? Chúng ta đi đón các anh tan học có được không?”
Bánh Đậu nhỏ cũng không phải luôn ngồi ngoan ngoãn như vậy, thi thoảng sẽ ngồi dậy chạy vài bước tới xem bọn họ vẽ tranh gì, hoặc là đi chọc bướm và chuồn chuồn gì đó ở ven đường, sau đó lại đi vẽ vời lên cái bảng đen nhỏ của cậu bé, khỏi phải nói cũng rất bận rộn.
“Đồng chí Tô, tôi đưa các cô về trước.” Tiểu Trương chủ động nói.
“Làm phiền cậu rồi.” Tô Tiếu Tiếu còn muốn trêu chọc một câu “cậu không phải tài xế cũng phải làm tài xế thôi” nhưng thôi bỏ đi, bèo nước gặp nhau, cô cũng không định qua lại thân thiết với Tiểu Trương, ngoài công việc ra cũng sẽ không có va chạm gì.
Thế nhưng trong đầu Tiểu Trương lại tràn đầy dấu hỏi chấm, trên đường trở về cậu ta vẫn luôn muốn hỏi Tô Tiếu Tiếu đã học vẽ của ai, học viết chữ của ai, bố cục ý tưởng có kỹ thuật gì có thể truyền thụ cho cậu ta với, thế nhưng từ đầu đến cuối Tô Tiếu Tiếu lại chẳng liếc mắt nhìn cậu ta lấy một cái, mà vẫn luôn nói chuyện với con.
Tiểu Trương thật ra cũng biết mình đã đắc tội với người ta, cũng không muốn tự làm mất mặt mình, dù sao thời gian còn dài, sau này làm quen rồi hỏi sau cũng chưa muộn.
Tô Tiếu Tiếu xuống xe ở cổng trường tiểu học, bởi vì ngày mai còn phải đi đến một nơi khác đổi bảng tin nên cô chỉ lấy bảng đen của Bánh Đậu nhỏ mà để lại ghế nhỏ để của cậu bé trên xe.
Ngay khi Tiểu Trương nhìn thấy nội dung trên cái bảng đen qua kính chiếu hậu, cậu ta kinh ngạc quay phắt đầu lại, vừa vặn đối diện tầm mắt với đứa trẻ đang dựa đầu trên bả vai mẹ, nếu như anh ta nhớ không lầm thì vừa rồi đứa trẻ này thoạt nhìn mới hơn một tuổi cũng đã vẽ vời lên bảng đen thì phải?
Đứa trẻ nhỏ như vậy lại mô phỏng được đại khái phần tranh vẽ trên bảng tin, tuy xiêu vạo tràn đầy vẻ trẻ con nhưng cũng có một mỹ cảm khác.
Đồng chí Tiểu Trương bị đả kích không nhẹ, chỗ vừa rồi bị cậu bé đá dường như cũng thấp thoáng thấy đau, cậu ta không so được với Tô Tiếu Tiếu, cứ tiếp tục như vậy, đợi đứa trẻ này lớn thêm vài tuổi nữa, rất có khả năng cậu ta thậm chí còn không thể so được với một đứa trẻ!
Tô Tiếu Tiếu cũng không có hứng thú muốn biết trong lòng đồng chí Tiểu Trương đang nghĩ chuyện gì.
Chắc hẳn tan lớp được một lúc rồi, đám trẻ nối tiếp nhau đi ra từ bên trong, người cũng gần đi sạch hết nhưng Tô Tiếu Tiếu vẫn chưa nhìn thấy Cơm Nắm và Trụ Tử đâu, đang định quay người đi về nhà thì một đứa trẻ lớn ngang Trụ Tử chạy ra ngoài, Tô Tiếu Tiếu nhận ra học sinh này ở cùng lớp với bọn trẻ: “Cô Tô, cô Tô, gặp được cô thật tốt quá, Cơm Nắm và Trụ Tử đánh nhau với người ta, bây giờ đang ở chỗ chủ nhiệm Lưu, cô mau qua đó một chuyến đi ạ.”
Tô Tiếu Tiếu hơi giật mình, Cơm Nắm và Trụ Tử đánh nhau với người ta sao? Không phải chứ, nay mới là ngày thứ hai đi học thôi mà?
Trong văn phòng của chủ nhiệm Lưu, mấy cái đầu củ cải đỏ cao thấp xếp thành hai hàng, lần lượt đứng ở hai bên bờ tường.
Tô Tiếu Tiếu gõ cửa tiến vào đã nhìn thấy hai đứa lớn nhà mình cụp đuôi đứng ở một bên.
Cơm Nắm nghe thấy tiếng mở cửa mới ngẩng đầu nhìn về bên này, trông thấy Tô Tiếu Tiếu như thể nhìn thấy vị cứu tinh, mếu máo hô một câu “mẹ ơi” rồi “oa” một tiếng gào khóc.
Vừa rồi cùng đám trẻ lớn lớp ba, lớp bốn đánh nhau, bị người ta đá mấy cước cũng không khóc, còn ôm chân đối phương đấm trả cậu ta vài quyền, suy cho cùng cũng chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi, bây giờ nhìn thấy người thân lại bật khóc oa oa.
Trụ Tử không khóc nhưng cũng nhìn Tô Tiếu Tiếu với đôi mắt đỏ hoe.
Trên quần áo mới của Cơm Nắm và Tô Tiếu Tiếu đều có vài dấu giày, hai đứa trẻ bị người bắt nạt thành ra như vậy khiến Tô Tiếu Tiếu đau lòng muốn chết, cô thả Bánh Đậu xuống, xoa đầu hai đứa trẻ rồi ngồi xổm xuống kiểm tra xem bọn nhỏ có bị thương hay không: “Cơm Nắm không khóc, Trụ Tử cũng không cần sốt ruột, có đau ở đâu không?”
Đám trẻ đều lắc đầu, quần áo nhìn thì toàn là vết bẩn nhưng ngược lại không bị thương gì lớn.
Tô Tiếu Tiếu kìm nén cơn giận hỏi chủ nhiệm Lưu: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bánh Đậu nhỏ vung đôi chân nhỏ chạy tới ôm anh trai. Cơm Nắm và Trụ Tử xoa đầu em trai, mím môi không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận