Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 175. Công việc mới

Chương 175: Công việc mới
“Được rồi, bây giờ tôi đi xử lý thủ tục nhận chức với anh, rồi anh cho tôi nội dung và phương hướng tuyên truyền, tôi thiết kế xong bảng đen sẽ lại đưa tới cho anh xem qua.”
Từ Đạt Mộc thở phào nhẹ nhõm, lại bắt tay Tô Tiếu Tiếu thật mạnh: “Cảm ơn cảm ơn, quá cảm ơn cô rồi đồng chí Tô Tiếu Tiếu, lần này cô thật sự đã giúp đội tuyên truyền chúng tôi một việc lớn rồi.”
Tô Tiếu Tiếu bắt tay lại, đáp: “Lời này của đội trưởng Từ khách sáo quá rồi, sau này tôi cũng là một phần tử của đội tuyên truyền chúng ta mà.”
Từ Đạt Mộc liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, sau này chúng ta đều là người một nhà, ồ, không đúng, tôi không có ý đó đâu.”
Tô Tiếu Tiếu thực sự buồn cười, đội tuyên truyền chắc hẳn là một cửa sổ đối ngoại, cho dù không tìm loại người khôn khéo đó tới làm đội trưởng thì cũng không nên là một người trung hậu thành thật, đến chữ của mình cũng chê không đẹp một cách thô kệch như vậy được chứ?
“Anh vẫn nên vào nhà trước đi, tôi đi bàn bạc với con tôi một chút đã.”
Từ Đạt Mộc cho rằng Tô Tiếu Tiếu nói là bàn bạc với con ít nhất cũng phải là đứa trẻ lớn vài tuổi, không ngờ cô lại ngồi xổm bên cạnh hàng rào nhốt gà bàn bạc với một đứa trẻ thoạt nhìn mới hơn một tuổi!
Bàn bạc mà cô nói thật sự là bàn bạc, bởi vì cô nói: “Bánh Đậu nhỏ, trong nhà có một chú tới nói gặp phải một nan đề cần mẹ lập tức đi xử lý một chút, nên mẹ phải đi đến bộ đội giải quyết thủ tục nhận chức đã, Bánh Đậu nhỏ đi với mẹ một chuyến, khi trở về thuận tiện đón các anh tan học có được không?”
Bánh Đậu nhỏ chớp đôi mắt to, quay đầu nhìn Từ Đạt Mộc với vẻ nghiêm túc.
Từ Đạt Mộc có hơi cạn lời, đứa bé lớn có chút như vậy thì cần bàn bạc cái gì chứ, cái gì cũng không hiểu cứ trực tiếp bế đi là được mà.
Ai ngờ đứa bé gật đầu, chỉ vào anh ta và bảo: “Cha, quân trang, người tốt…”
Tô Tiếu Tiếu bật cười: “Ý của Bánh Đậu nhỏ là chú này mặc quân trang giống như cha, là người tốt, cho nên Bánh Đậu nhỏ đồng ý đi với mẹ một chuyến, đúng không?”
Bánh Đậu nhỏ gật đầu: “Vâng…”
Tô Tiếu Tiếu xoa đầu đứa trẻ rồi kéo cậu bé đứng dậy, nắm tay của đứa trẻ: “Bánh Đậu nhỏ thật thông minh, sau này mẹ có thể còn phải thường xuyên tới nơi đó đi làm, cho nên lát nữa có thể Bánh Đậu nhỏ sẽ gặp rất nhiều chú dì mặc quân trang giống như chú ấy, nhưng Bánh Đậu nhỏ không cần sợ, họ đều là người tốt, nhớ chưa?”
Bánh Đậu nhỏ lại gật đầu: “Nhớ…”
Tô Tiếu Tiếu dắt đứa trẻ đi tới trước mặt Từ Đạt Mộc, hỏi: “Tôi còn cần mang theo thứ gì tới đó không?”
Từ Đạt Mộc vẫn chưa lấy lại bình tĩnh từ trận khiếp sợ vừa rồi, anh ta lắc đầu với vẻ chất phác: “Không cần, hồ sơ của cô đều được lưu trữ bên bộ đội rồi, cứ trực tiếp qua đó xử lý thủ tục nhận chức là được.”
Đứa trẻ này cái gì cũng hiểu thật sao? Sao anh ta nhớ con trai nhà mình lúc hơn một tuổi chẳng hiểu cái gì cơ mà?
Đồng chí Tô đối xử với con thật sự vừa có lòng kiên nhẫn lại vừa dịu dàng, chủ nhiệm Hàn tái giá có thể lấy được người vợ như vậy, cũng không biết là giẫm vào được vận may gì nữa, chẳng trách lại quý trọng cô như vậy, cái gì cũng theo ý cô.
“Vậy chúng ta đi thôi.” Tô Tiếu Tiếu bế Bánh Đậu nhỏ đi theo Từ Đạt Mộc ra cửa.
Từ Đạt Mộc lái xe qua đây vì ngại xe đạp hơi chậm, có thể thấy anh ta thật sự rất vội.
Đội tuyên truyền cách đây không tính là xa, ở ngay trong tòa nhà bộ đội, nhưng lái xe cũng mất đến mười phút, Tô Tiếu Tiếu có hơi lúng túng, vốn dĩ cô chưa từng cân nhắc đến vấn đề đi lại, giờ lại có hơi hối hận vì đã đồng ý quá sớm. Con đường này nói xa không xa, nói gần cũng không gần, đi đường ít nhất cũng phải hơn hai mươi phút đến nửa tiếng đi, mùa hè mồ hôi thấm ướt lưng, mùa đông thì lạnh tê tái, người lớn còn có thể chịu được nhưng Bánh Đậu nhỏ nhỏ như vậy biết phải làm sao?
“Còn rất xa đây nhỉ.” Tô Tiếu Tiếu ôm Bánh Đậu nhỏ ngồi ở ghế sau, nhíu mày nói.
Nội tâm của Từ Đạt Mộc vang tiếng chuông cảnh báo “reng reng,” chủ nhiệm Hàn đã từng nói chuyện mà vợ anh coi trọng nhất là ở hậu phương chăm sóc tốt hai đứa con, cô muốn đi làm thì đi làm, nếu không muốn thì anh cũng sẽ không cưỡng ép cô, đồng chí Tô này sẽ không vì ngại đường đi làm quá xa nên không làm nữa đấy chứ? Cũng không thể nào.
“Không xa không xa.” Từ Đạt Mộc nhanh chóng lắc đầu: “Nhà tôi ở trong mấy căn phía trước nhà cô thôi, đợi xếp ca làm xong xuôi cho cô, tôi có thể thuận đường đón cô đi cùng, đây là xe chuyên dụng trong đội chúng ta, đợi cô biết lái xe rồi, lúc nào cần cũng có thể lái.”
Thời buổi này, xe đạp hai bánh còn vô cùng quý giá chứ càng đừng nói đến xe bốn bánh, Tô Tiếu Tiếu cũng không dám nghĩ đến việc lái xe của đơn vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận