Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 519: Bánh nếp khoai sọ

Bạch Lan tặng cho cô một ít miến sắn phơi khô, thứ này kéo thành hình thoi rán ra còn ngon hơn cả phồng tôm,
chỉ rải một ít đã có thể biến thành một nồi đầy ắp, ngon thì ngon nhưng rán thứ này thực sự quá tốn dầu, Tô Tiếu Tiếu dự định để lại đến cuối cùng còn dầu thừa mới rán.
Tối hôm qua mua được một ít đồ chiên dầu ở sạp bán đồ tết nên hôm nay rán ít hơn một chút, Tô Tiếu Tiếu làm
bánh rán trước, năm ngoái ăn nhiều đồ ngọt rồi nên năm nay cô dự định làm một ít bánh rán mặn, thêm ít muối vào trong bột gạo nếp hòa thành cục, bọc lấy đậu xanh đã ngâm sẵn, thêm muối vào xào chín gói thành cái bánh
nhỏ cho vào chảo dầu rán, loại đồ ăn vặt này ở quê Tô Tiếu Tiếu gọi là bánh đậu xanh rán, so với bánh rán ngọt còn thơm và ngon hơn.
Cô còn định làm bánh nếp khoai sọ, mất thứ này đã là hồi ức lúc nhỏ ở kiếp trước của Tô Tiếu Tiếu, sau khi trưởng thành gần như đều không ăn được. Khoai sọ nghiền nát thêm bột nếp vào, chỉnh vị mặn rồi lại thêm một
ít thì là băm nhuyễn vào nhào thành cục, nặn thành những cái bánh nhỏ lỡn cỡ bàn tay trực tiếp cho vào chảo dầu rán là xong.
Hai món ăn vặt truyền thống này thực sự quá thơm, đừng nói là Bánh Bao nhỏ mà ngay cả Bánh Trôi nhỏ cũng
chảy nước miếng đầy đất.
“Mẹ ơi con muốn thử một miếng. Bánh Trôi nhỏ cực ít chủ động yêu cầu đồ ăn gì, cô bé hiếm khi muốn ăn thứ
gì đó một lần hiển nhiên Tô Tiếu Tiếu không nỡ từ chối.
Cô lấy một cái bánh rán đậu xanh và một miếng bánh nếp khoai sọ chia thành hai nửa đựng trong hai cái bát đưa
cho bọn trẻ: “Mỗi đứa nếm thử nửa cái là được, thứ này vừa ra khỏi chảo ăn ngay rất dễ nóng”
Hai đứa trẻ đều rất ngoan ngoãn, mẹ cho gì thì ăn nấy, bưng một cái bát nhỏ lên bàn nhỏ ăn miếng nào cũng
ngon.
Bánh Trôi nhỏ ăn đồ rất nhã nhặn, cắn từng miếng nhỏ: “Mẹ ơi cái bánh này thật ngon quá, ngon hơn bánh ngọt
đấy ạ.
Bánh Bao nhỏ hốc từng miếng to, bánh rán nhỏ cỡ lòng bàn tay còn phải chia thành hai nửa, cậu bé chỉ ăn hai
miếng đã xong cảm thấy ngay cả vị cũng chưa nếm ra được, nghe thấy em nói như vậy còn hỏi một câu với vẻ mong đợi: “Là món mặn sao?”
Tô Tiếu Tiếu nhìn cái bát trống không của cậu bé: “…?”
Bánh Trôi nhỏ: “Anh tư, không phải anh đã ăn xong rồi sao? Sao vẫn chưa nếm ra vị?”
Bánh Bao nhỏ liếm môi: “Anh ăn nhanh quá, chỉ cảm thấy vô cùng thơm chứ không để ý là ngọt hay mặn nữa, em
gái em cho anh thử một miếng đi
Bánh Trôi nhỏ đang định đưa cho cậu bé cắn một miếng nhưng Tô Tiếu Tiếu đã cầm đĩa gõ vào bàn tay thịt nhỏ
của cậu bé: “Không cho lừa đồ ăn của em gái”
Bánh Bao nhỏ rụt tay về với vẻ oan ức, nhìn mẹ một cách cực kỳ đáng thương, bộ dáng nhỏ tủi thân đó muốn
đáng yêu bao nhiêu thì đáng yêu bấy nhiêu.
Tô Tiếu Tiếu thật sự không có cách nào khác với cậu bé, chỉ đành xé nửa cái bánh rán đậu xanh cho cậu bé, nửa
còn lại mình cũng nếm thử: “Lần này ăn chậm một chút, ăn hết là không còn nữa đâu.
Bánh Bao nhỏ lập tức cười cong cả mắt: “Cảm ơn mẹ ạ, lần này con nhất định sẽ nếm chậm, chắc chắn có thể
nếm ra được là mặn hay ngọt!”
Bánh Bao nhỏ nếm một ngụm mà híp mắt lại, gật đầu: “Là mặn này, ngon quá!”
Tô Tiếu Tiếu: “…” Hóa ra nửa cái vừa rồi cậu bé thật sự không nếm ra vị gì, đây là Trư Bát Giới ăn nhân sâm, ăn
sạch sẽ sao.
Tiếp đó cô còn muốn làm bánh sợi củ cải rán mà mình thích ăn nhất ở kiếp trước. Cách làm món này đơn giản nhưng cách rán lại hơi phức tạp một chút, thái thật nhiều củ cải thành sợi rắc một ít lá tỏi vào để tăng độ thơm, lại thêm lượng bột mì thích hợp vào nhào củ cải sợi thành cục, cuối cùng thêm muối và ngũ vị hương vào điều chỉnh vị, dùng muôi múc canh đựng một đìa sau đó nhúng cả muôi vào chảo rán luôn, đợi bánh củ cải sợi thành
hình có thể tách khỏi muôi thì lại lấy ra làm cái tiếp, để chúng từ từ rán vàng đều trong chảo dầu mới có thể vớt ra để ráo.
Một câu mà Lý Ngọc Phụng thường nói chính là dùng nhiều dầu như vậy rán đế giày cũng thơm, chính là có lý này. Hai món trước đó đã thơm lắm rồi, bánh củ cải sợi rán này cái khác không nói nhưng thơm đến mức khiến trẻ con hàng xóm khóc thét, ngay cả người lớn bên cạnh cũng có thể khóc thét theo. Đến cả Tô Tiếu Tiếu cũng chỉ hận không thể lập tức vớt một cái ra ăn, thứ này ra khỏi chảo phải lập tức ăn ngay
mới được, củ cải thái sợi vừa bỏ ra đã mềm sụp xuống ra nước, ăn nóng và ăn nguội khẩu vị chênh lệch mười tám
nghìn dặm.
Lúc này phân đội nhỏ mua sắm vừa vặn về nhà, vào nhà đã không nhịn được hếch mũi.
996 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận