Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 672: Lên lớp

Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng im lặng, Đại Bảo hơn Trụ Tử một tuổi năm nay mới lớp bảy, Tiểu Bảo hơn Cơm Nắm
một tuổi khi học tiểu học còn nhảy lớp một lần, năm nay đi học mới cùng Đại Bảo vào huyện học lớp bảy, cậu bé
có khả năng đã là học sinh nhỏ nhất trong lớp rồi.
Cơm Nắm ôm Bánh Bao nhỏ đáp: “Không sao, cấp hai anh chỉ nhảy lớp bảy thôi, năm sau em cũng lên cấp hai
rồi, rất nhanh chúng ta sẽ là học sinh cấp hai như nhau. Từ nhỏ nếu không phải cậu bé muốn chăm khúc thịt
nhỏ trong lòng này thì bây giờ chắc hẳn đã tốt nghiệp cấp hai rồi, nhưng cậu bé cảm thấy như bây giờ rất tốt, không kéo dài khoảng cách quá nhiều với các bạn nhỏ.
Cá Nhỏ nghĩ đến thành tích học tập đáng sợ của Cơm Nắm năm nào cũng thi được hạng nhất và Trụ Tử hoặc là
đồng hạng nhất với cậu bé hoặc là hạng hai, thật không muốn nói chuyện với bọn họ nữa mà hỏi Bánh Đậu nhỏ: “Bánh Đậu nhỏ, em thì sao?”
Bánh Đậu nhỏ đáp: “Khai giảng em lên lớp sáu.
Cá Nhỏ trợn tròn mắt, nhìn bé con chỉ mới cao đến vai mình này: “Bánh Đậu nhỏ, không phải em còn nhỏ hơn
anh ba tuổi sao? Sao em cũng lên lớp sáu?”
Năm nay Bánh Đậu nhỏ mới chín tuổi còn chưa bắt đầu nhảy giò, so với các anh trai qua mười một tuổi mới bắt
đầu lớn lên như thổi thì cậu bé quả thật vẫn là một bé trai nhỏ.
Cá Nhỏ không quá có hứng thú với việc học hành, thật sự không quan tâm tình hình học của các bạn nhỏ cho
lắm, cậu bé hoàn toàn không muốn ngay cả Bánh Đậu nhỏ cũng đuổi kịp cậu bé!
Bánh Đậu nhỏ ngẩng đầu nghiêm túc đáp: “Bởi vì năm nay khi em lên lớp đã thuận tiện tự học xong giáo trình
lớp năm rồi, lúc tham gia kỳ thi cuối kỳ của bọn họ cũng được điểm tuyệt đối, giáo viên nói em không cần lãng
phí thời gian học lớp năm nữa.
Cá Nhỏ: “ ”
Cái đầu của Cá Nhỏ như đập vào khung cửa một hồi, thành tích học của Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng vẫn luôn rất
tốt, cậu bé đã không muốn hỏi thêm nữa, lát nữa cậu bé nhất định phải chạy đứng nhất bằng không cậu bé cái gì cũng tệ, trở thành người vô dụng nhất trong bọn họ mất!
Hàn Thành nhìn bộ dáng bị đả kích nặng nề của Cá Nhỏ mà không khỏi buồn cười, anh xoa đầu cậu bé, nói: “Mỗi
người có sở trường riêng của mình, cháu cũng có sở trường của cháu, tố chất cơ thể của cháu tốt nhất trong
đám trẻ, rất thích hợp làm quân nhân, đương nhiên điểm văn hóa cũng phải theo kịp, cố gắng thi vào trường quân đội thì có thể phát huy điểm mạnh của cháu”
Cá Nhỏ ôm chú Hàn của mình:” Chú Hàn, cháu thích chạy bộ, sau này sẽ không lười biếng nữa, đúng sáu giờ mỗi
ngày sẽ rời giường chạy bộ ạ!”
Cá Nhỏ nói xong đã như một mũi tên chạy vụt đi.
Hàn Thành nhếch khóe môi lắc đầu, quay đầu nói với những đứa trẻ khác: “Các con đều theo đi?
Đại Bảo và Tiểu Bảo không cam lòng yếu thế, nhanh chóng đuổi theo Cá Nhỏ, ba đứa trẻ choai choai ở đằng
trước anh đuổi em chạy.
Những đứa trẻ khác chạy chậm theo tiết tấu của Hàn Thành.
Trong ngõ số tám hơn sáu giờ, trên nóc nhà các hộ gia đình đã bắt đầu quẩn quanh khói bếp, các bác trai bác gái
sáng sớm rời giường quét sân tình cờ gặp một cơn gió thổi qua ngoài cửa, ngẩng đầu lên nhìn lại thấy là đám trẻ đang chạy bộ sáng, phía trước là một đứa trẻ chạy nhanh ất, sau đó lại có hai đứa trẻ đuổi theo… Bác gái nhiệt tình tính cảnh giác cao khiêng chổi đi đến bên cửa, tốc độ này sẽ không phải có nhà nào bị cướp
đấy chứ, hai tiểu tử kia đuổi theo cướp sao, có nên gọi người tới giúp không nhỉ? Bà ta vừa ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy một đồng chí thanh niên cao lớn tuấn tú dẫn một đám trẻ có trật tự chạy
chậm, hai tiểu tử vô cùng có tinh thần rớt ở phía sau một chút, theo nhịp chân của thanh niên trước mặt, sau đó còn có một bé trai đẩy một khúc thịt nhỏ giở trò gian trá chậm rãi chạy lên.
Lúc này bác gái mới phản ứng lại là con nhà họ Hàn lại chạy bộ sáng đây mà, bà ta đã một đợt không nhìn thấy
bọn họ chạy bộ rồi, giờ lại chạy lại rồi chăng.
Bác gái mau chóng về phòng gọi cháu trai: “Đại Mao, bà thấy Hàn Tĩnh lớp các cháu lại bắt đầu chạy bộ rồi kìa,
cháu cũng đừng ngủ nướng nữa, mau chóng dậy rèn luyện đi”
Đại Mao vừa nghe được con sâu ngủ cũng chạy mất tăm, lăn một cái rời giường: “Gì cơ ạ, đại ca Hàn đang rèn
luyện
ạ? Ở đâu ạ?”
Bác gái: “Ngoài cửa kìa, vừa đi qua xong”
Đại Mao xuống đất đi giày chạy ra ngoài: “Đại ca, chờ tớ với… sau đó tớ còn muốn chơi bóng rổ với cậu nữa!”
Bác gái:
Bạn cần đăng nhập để bình luận