Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 80. Biến cố

Chương 80: Biến cố
Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ cũng rất thích ăn, buổi trưa Tô Tiếu Tiếu hấp một nồi cơm lớn như vậy mà cả nhà ăn không còn thừa lại một hạt.
Sau khi nghỉ trưa, buổi chiều bận rộn lại bắt đầu.
Người đi làm thì đi làm, người học thì học, hồng phơi nắng hai ngày cũng có thể bắt đầu nắn.
Bí mật để hồng khô mềm dẻo và ngọt ngào nằm ở việc nắn, quá trình nắn hồng rất được chú trọng, chính là cầm lên nắn nhẹ, xoay nhẹ, chỉ nắn một lần không đủ mà còn phải phơi nắng mấy ngày rồi lại nắn tiếp, thẳng đến khi kết cấu bên trong mỗi một quả hồng bị phá hủy hoàn toàn, đợi nó hoàn toàn mềm xuống và đường hóa mới có thể biến thành hồng khô, trong quá trình không thể nắn nát lớp màng tự nhiên trên bề mặt đó được, đây chính là một công việc cần kỹ thuật.
Tô Tiếu Tiếu đắm chìm vào loại niềm vui không thể tự thoát ra này.
Trụ Tử nhỏ chạy tới, nói một cách chính xác thì Trụ Tử nhỏ vừa khóc vừa tới tìm Tô Tiếu Tiếu: “Dì ơi, dì có thể giúp bà nội của cháu không, cháu không biết nên tìm ai giúp, bà, bà sắp không xong rồi, hu hu hu hu...”
Tô Tiếu Tiếu giật nảy mình lập tức dừng động tác trong tay lại: “Trụ Tử nhỏ cháu đừng nóng, từ từ nói đã xảy ra chuyện gì đi?”
“Trụ Tử, trước tiên cháu đừng khóc, bà nội ngã ở nhà bị thương hay là bị ai đánh?” Tô Tiếu Tiếu hỏi.
Trụ Tử trưởng thành có sớm đến đâu cũng chỉ mới hơn sáu tuổi, mà giờ này người đi làm đã đi làm, người đi học cũng đã đi học, hàng xóm láng giềng đều không có ai ở nhà, lại thêm bình thường cậu bé và bà nội cũng không qua lại với người khác nhiều cho lắm, ngoại trừ bạn mới quen Cơm Nắm và dì Tô tốt bụng ra thì cậu bé thật sự không biết còn có thể tìm ai giúp được nữa.
Cậu bé vừa khóc tu tu vừa đáp lại câu hỏi của Tô Tiếu Tiếu: “Mẹ, mẹ không cẩn thận đẩy...”
Tô Tiếu Tiếu nhớ Hàn Thành nói mẹ của Trụ Tử đã tái giá, phỏng chừng là đã xảy ra tranh chấp gì đó với bà nội của Trụ Tử nhỏ.
“Trụ Tử nhỏ ngoan nào, dì biết đã xảy ra chuyện gì rồi, cháu đừng gấp, khi ra ngoài cửa bà nội vẫn còn tỉnh chứ? Có người ở bên cạnh bà ấy không?
Trụ Tử nhỏ lắc đầu, ra sức lau nước mắt: “Mẹ đi rồi, bà nội té trên đất không cử động được.”
“Được, dì biết rồi, cháu đừng vội.”
Tô Tiếu Tiếu quay người ngồi xổm xuống hỏi Cơm Nắm, nhìn vào đôi mắt của con: “Cơm Nắm biết chỗ cha đi làm không”
“Con biết ạ.” Lúc nhỏ có đôi khi Cơm Nắm sẽ đi làm với cha mà số lần nhiều nên hiển nhiên vẫn nhớ.
“Vậy mẹ sắp xếp cho con một nhiệm vụ mới, bây giờ con đi tìm cha nói với cha bà nội của anh Trụ Tử ngã ở nhà bị thương chảy rất nhiều máu, ngã trên đất hôn mê bất tỉnh, cần sự giúp đỡ của cha, con phải nói lại đoạn hội thoại này không sót một chữ với cha, có thể nhớ được không?”
Hiếm khi mẹ nghiêm túc như vậy, Cơm Nắm biết đây là chuyện rất quan trọng quan trọng nên cũng không đùa giỡn mà nhanh chóng nhắc lại lời mẹ một lần.
Tô Tiếu Tiếu lại nói: “Nếu không tìm được cha hoặc là cha đang bận thì con nói với bất cứ một bác sĩ hoặc một dì y tá nào cũng được, tóm lại cần phải mời được một bác sĩ đến nhà Trụ Tử cứu bà nội, có thể hiểu được lời của mẹ chứ?”
Cơm Nắm gật mạnh đầu: “Hiểu ạ!”
Tô Tiếu Tiếu vỗ nhẹ vào đầu cậu bé: “Giỏi lắm, đi đi, nhanh hết sức có thể nhưng phải chú ý an toàn đấy.”
Cơm Nắm nhỏ mím môi, gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc, rồi vung đôi chân nhỏ chạy đi làm nhiệm vụ như một khẩu pháo nhỏ.
“Trụ Tử, bây giờ dì vào nhà lấy bộ sơ cứu, cháu đợi một lát nhé.” Tô Tiếu Tiếu lo lắng bà cụ mất máu quá nhiều, có thể cầm máu nhanh một chút vẫn hơn.
Cô lấy bộ sơ cứu giao cho Trụ Tử nhỏ bé, không thể để Bánh Đậu nhỏ ở nhà một mình nên cô ôm cậu bé lên, kêu Trụ Tử đi trước dẫn đường.
Nhà của cậu bé cách nhà Tô Tiếu Tiếu không xa, qua chợ đi đường cũng chừng tám đến mười phút, lại thêm cứu người đi nhanh nên Tô Tiếu Tiếu đoán cũng chỉ đi tầm năm, sáu phút là tới.
Vì vậy cô ôm Bánh Đậu nhỏ chạy đến thở hồng hộc.
Nhà ở khu gia đình đều xây dựng kiểu thống nhất, diện tích căn nhà được phân theo cấp bậc và số lượng người ở bao nhiêu. Sau khi cha của Trụ Tử hy sinh, Trụ Tử và bà nội chuyển đến một ngôi nhà hai gian. Gian ở đây là chỉ số lượng phòng chính, ví dụ như bây giờ nhà mà Tô Tiếu Tiếu đang ở là nhà bốn gian, các nhà khác cũng như vậy nhưng sân hơi nhỏ chút mà thôi.
Bà nội của Trụ Tử ngã ngay trên thềm trước cửa nhà chính, cả người nằm ngửa ở đó bất động, máu chảy ra từ sau đầu phỏng chừng là đập vào ót, lượng máu chảy không tính là quá lớn, cũng không nhìn rõ là đang chảy, Tô Tiếu Tiếu hơi thở phào nhẹ nhõm, lượng này xem ra chắc hẳn không đến mức mất máu quá nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận