Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 70. Ốc đá

Chương 70: Ốc đá
Bà thím lại nhìn xung quanh vẻ với lấm lét, thấy không có người tới mới kêu: “Là như vậy, điều kiện của nhà tôi không tốt, cháu trai nhặt ít ốc đá nên xem có thể đổi lấy ít tiền với cô không.”
Bà thím nói xong còn vội vàng xua hai bàn tay to thô kệch: “Tôi tôi tôi, không phải tôi bán cho cô, là tôi đổi với cô.”
Thời buổi này đầu cơ trục lợi lén trồng trọt và chăn nuôi sẽ phải ngồi tù mọt gông, nếu không phải trong nhà thật sự nghèo khó thì chẳng ai muốn phải mạo hiểm như vậy cả.
Tô Tiếu Tiếu còn tưởng là chuyện gì, sau khi nghe bà ta nói như vậy cũng buông lỏng cảnh giác hơn,
“Được ạ, thím biết nhà bọn cháu ở đâu rồi chứ? Bây giờ cháu không có thời gian đi lấy với thím, thím đợi trời tối lại lén đưa qua, đừng làm ồn, đến lúc đó cháu sẽ đổi cho thím.”
Bà thím không ngờ cô không hỏi gì mà đã trực tiếp đồng ý ngay, cũng rất bất ngờ: “Vậy buổi tối tôi đưa tới, còn tiền…”
Tô Tiếu Tiếu bảo: “Thím cứ tính giá ở chợ là được.”
Bà thím mừng rỡ: “Cảm ơn cảm ơn, thật sự cảm ơn quá, cháu trai tôi đã học lớp một, tôi kêu cháu tôi nhặt thêm ít nữa vậy là đủ tiền mua vở rồi.”
Ặc…
Tô Tiếu Tiếu nhất thời không biết nói gì mới phải: “Thím ơi, nhà bọn cháu không phải ngày nào cũng ăn ốc được, một tháng ăn một hai lần là đủ rồi, cũng không thể vì nhặt ốc mà bỏ lỡ chuyện học hành của tụi nhỏ, những thứ như cá chạch với lươn này nếu như có thì cũng được, nhưng thím phải giúp cháu xử lý sạch trước, bỏ nội tạng rửa sạch rồi mang tới cháu có thể thêm cho thím… đổi thêm một ít tiền cho thím, hoặc là dùng vở và bút đổi cũng được.”
Bà thím liên tục gật đầu: “Được được được, tôi hiểu rồi, sẽ không làm chậm trễ việc học hành của đứa nhỏ. Ôi chao, thật sự đến mùa đông cũng không mò được gì, cũng chỉ có tháng này còn có thể ăn được. Tôi vừa nhìn đã biết cô là một người hiền hòa lương thiện rồi. Cô thật đúng là đại thiện nhân, nếu như đổi là người khác ngay cả hỏi tôi cũng không dám hỏi, cô tuyệt đối đừng nói ra ngoài bằng không cả hai chúng ta đều sẽ bị phê bình mất.”
Tô Tiếu Tiếu nhìn thời gian thấy đã gần một giờ bốn mươi phút rồi, Hàn Thành còn phải vội về bộ đội nữa nên cũng không dài dòng với bà ta thêm: “Cháu biết rồi, tóm lại khi nào thím tới cũng kín một chút, cháu thật sự phải đi rồi.”
Bà thím mau chóng gật đầu như gà mổ thóc: “Tôi biết rồi, cô yên tâm, vậy buổi tối tôi đưa qua cho cô.”
Một lần chậm trễ này khiến Tô Tiếu Tiếu phải chạy bước nhỏ về nhà.
Có thêm con đường cải thiện thức ăn, không cần ngày nào cũng phải tới chợ và hợp tác xã tiêu thụ cũng là một chuyện tốt, cô chỉ có hơi buồn bực vì thiết lập cô tham ăn đã được dựng lên như thế nào.
Về đến nhà, Hàn Thành một tay cài cúc áo ở cổ tay, đóng cửa phòng lại rồi đi ra ngoài, Tô Tiếu Tiếu thở phào nhẹ nhõm, chưa đi là may, con còn nhỏ như vậy trong nhà không thể không có người.
Cô bỏ đồ xuống, đi lên giúp Hàn Thành chỉnh cổ áo thuận tiện nói với anh chuyện vừa mới gặp được.
Hàn Thành hơi cúi đầu để cô chỉnh cho mình, nghe miêu tả của cô đại khái cũng biết người cô nói là ai: “Chắc hẳn là nhà Trụ Tử đây mà, cha cậu bé là một anh hùng hy sinh ở chiến trường, mẹ ruột đã tái giá, trong nhà chỉ còn lại hai bà cháu, mỗi tháng bộ đội phát trợ cấp cho bọn họ, chắc hẳn không đến mức khó khăn như vậy mới phải, nhưng đồ đưa tới em cứ nhận đi, tiền tiêu nhiều chút cũng không sao cả.”
Tô Tiếu Tiếu sững sờ: “Hóa ra là con mồ côi của liệt sĩ sao, nói là học lớp một tiểu học, nếu như Cơm Nắm xếp lớp năm sau vậy chẳng phải là bạn học của Cơm Nắm sao?”
Cơm Nắm nhỏ hơn bọn họ một, hai tuổi, theo lý mà nói chắc hẳn tháng chín năm sau mới bắt đầu đi học hơn nữa còn phải học lớp vỡ lòng trước, nhưng lúc này cũng không nghiêm túc như vậy, có thể theo kịp chương trình học thì lên thẳng lớp một cũng không phải vấn đề gì lớn, nếu như tiến độ học của Cơm Nắm vẫn hơn mức quy định và nếu cần thiết còn có thể nhảy thêm một lớp ở tiểu học, tóm lại là dạy theo trình độ, không thể bỏ lỡ đứa trẻ là được.
“Ái chà, chỉ lo nói chuyện, thời gian đã không còn sớm nữa, anh mau đi đi.” Tô Tiếu Tiếu đẩy chồng đi ra ngoài.
Hàn Thành học theo cô chỉ vào gò má mình.
Tô Tiếu Tiếu hiểu ý, cong đôi mắt lại nhón chân hôn lên gương mặt tuấn tú của anh “chụt” một cái, tặng anh một nụ hôn tạm biệt.
Hàn Thành cong khóe môi đi ra ngoài, tâm trạng vô cùng tốt. Nếu không phải ở cửa đụng phải đồ thô lỗ như bác sĩ Trần thì tâm trạng của anh chắc hẳn sẽ càng tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận