Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 130. Hiểu chuyện

Chương 130: Hiểu chuyện
Trình Lệ Phương nhìn đứa con trai không có triển vọng rồi lại nghĩ đến Trụ Tử mà càng thêm lạnh lòng.
Dọc theo đường đi, Trụ Tử nhỏ vô cùng im lặng, khi gần đến nhà dì Trương, Trụ Tử nhỏ mới ngẩng đầu hỏi Tô Tiếu Tiếu: “Dì Tô ơi, cháu xin lỗi, cháu đã rước thêm phiền phức cho dì.”
Đứa nhỏ hiểu chuyện biết bao.
Tô Tiếu Tiếu duỗi tay xoa đầu cậu bé: “Người một nhà không cần khách sáo như vậy, đều là giúp đỡ lẫn nhau mà thôi, dì Tô cảm thấy hôm nay Trụ Tử nhỏ vô cùng dũng cảm, vô cùng giỏi, sau này gặp phải chuyện không công bằng như vậy cũng phải nói ra giống như hôm nay, để các giáo viên hoặc phụ huynh tới giải quyết, cho nên cháu đã làm rất đúng.”
Trụ Tử nhỏ còn muốn nói cảm ơn nhưng lời đến bên miệng lại vẫn thu về, người một nhà không cần khách sáo, cậu bé có người nhà.
Cơm Nắm nhỏ và Bánh Đậu nhỏ đã sớm đợi ở cửa, nhìn thấy bọn họ đi tới, Cơm Nắm nhỏ cũng không giữ được Bánh Đậu nhỏ nữa: “Bánh Đậu nhỏ, em đi chậm một chút kẻo ngã! Mẹ ơi, sao giờ mẹ mới tới, mẹ còn không đón bọn con nữa là Bánh Đậu nhỏ khóc um sùm mất!”
Tô Tiếu Tiếu cong đôi mắt lại, ngồi xổm xuống giang hai tay đón thiên thần nhỏ đang tới đón cô, Bánh Đậu nhỏ chạy “bịch bịch bịch” tới, đôi mắt to đen láy và trong veo cong thành hình trăng khuyết, từ rất xa đã giang hai cánh tay nhỏ lao về phía cô: “Mẹ, nhớ…”
Tô Tiếu Tiếu ôm đứa trẻ trong lòng, thơm lên mặt cậu bé: “Bánh Đậu nhỏ nhớ mẹ có phải không?”
Bánh Đậu nhỏ ôm cổ Tô Tiếu Tiếu thơm lại cô: “Nhớ…”
Cơm Nắm nhỏ cũng không dám tin mình lại chạy thua cả Bánh Đậu nhỏ, Bánh Đậu nhỏ ôm Tô Tiếu Tiếu còn cậu bé chạy tới ôm Trụ Tử nhỏ: “Trụ Tử nhỏ, anh không sao chứ? Hại em lo quá trời.”
Trụ Tử nhỏ nở nụ cười, lắc đầu đáp: “Anh không sao.”
Tô Tiếu Tiếu hỏi Cơm Nắm đã cảm ơn bà Trương chưa, Cơm Nắm nói đã cảm ơn rồi.
Tô Tiếu Tiếu ôm đứa trẻ đứng dậy, duỗi tay xoa đầu hai anh lớn: “Các con, về nhà thôi, tối hôm nay chúng ta sẽ ăn gà ủ muối.”
“Ô hô…” Cơm Nắm nhỏ nhảy chân sáo: “Lại có chân gà ăn rồi!”
Ba nhỏ một lớn, bốn thiên thần đón ánh nắng chiều bước trên con đường về nhà.
….
Gà ủ muối tối nay lại nhận được đánh giá tốt thống nhất của cả gia đình, nhanh chóng leo lên hạng nhất trên bảng món ngon của Cơm Nắm nhỏ.
Khi ăn cơm, Hàn Thành nhìn thấy vết bầm trên mặt Trụ Tử nhỏ nhưng không hỏi ngay trước mặt, mà buổi tối khi đi ngủ mới hỏi Tô Tiếu Tiếu: “Mặt của Trụ Tử sao vậy?”
Tô Tiếu Tiếu híp mắt gối lên cơ bụng của Hàn Thành còn dùng gương mặt cọ cọ, nói lại chuyện đã xảy ra hôm nay một lần.
Hàn Thành thi thoảng lại vuốt mái tóc dài suôn mượt của Tô Tiếu Tiếu, qua một lúc mới nói: “Em vừa muốn dạy thay vừa muốn kiêm luôn công việc của đội tuyên truyền, còn phải chăm Bánh Đậu nhỏ nữa, có làm nổi không? Thật ra cha mẹ mới là giáo viên tốt nhất của con, đám trẻ ngoài giờ học đã có chúng ta dạy, có thế nào cũng sẽ không trưởng thành lệch lạc đâu, em không cần thiết phải cùng tụi nhỏ lên lớp.”
Tô Tiếu Tiếu thật sự rất buồn ngủ, cô híp mắt lại, hơi thở khi nói chuyện và khi hít phả lên cơ bụng của Hàn Thành, cực giống một con mèo lười biếng thi thoảng còn duỗi móng vuốt lông xù tới gãi ra cảm giác ngứa ngáy đó.
“Cô ta không thích hợp dạy người khác, không phải trường học còn có rất nhiều cương vị công tác hậu cần hay sao, em đi dạy thay tiết của cô ta còn cô ta có thể đi làm hậu cần, có lẽ như thế có thể khiến cô ta hối cải triệt để, chấn chỉnh lại tác phong của mình cũng tốt, tóm lại không thể dạy trẻ con như vậy được, chỉ là có hơi đau lòng cho con trai của cô ta, đứa trẻ nhỏ như vậy đã hơi lệch lạc rồi.”
Giọng nói của Tô Tiếu Tiếu vừa nhẹ vừa mềm còn mang theo chút lười biếng vì buồn ngủ, ở trong đêm thu như vậy gối lên cơ bụng của Hàn Thành, cho dù Hàn Thành có thanh tâm quả dục cỡ nào cũng không thể nhịn được suy nghĩ miên man.
Anh ôm cô dậy để cô ngồi lên người mình, dùng tư thế ôm con để ôm cô, rồi hôn lên mái tóc của cô: “Ngày mai chạy bộ sáng gặp được Triệu Tiên Phong sẽ nói với cậu ta một tiếng, Lý Mộc là doanh trưởng dưới tay cậu ta, kêu cậu ta để tâm đến con và vợ của mình một chút, con cái còn nhỏ như vậy vẫn có thể uốn nắn lại được, em đừng lo lắng chuyện này, anh hỏi em đến khi đó kiêm hai công việc có làm nổi không? Hửm?”
Lương với không lương này đều dễ bàn, tiền lương cố định của anh lại thêm tiền thưởng gửi bản thảo và tiền thưởng nghiên cứu, một năm cộng lại cũng không ít, cho dù cô không đi làm mà chỉ ở nhà chăm gia đình cũng vẫn dư dả, chỉ là anh không muốn cô quá vất vả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận