Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 626: Bão tới

Đến sau khi mặt trời xuống núi, toàn bộ sóng nhiệt ở loại “bồn địa” ba mặt giáp núi như thôn Tô Gia tản ra hết, lúc này bọn họ mới thật sự cảm giác được đây đây đúng thật đã không còn là oi bức bình thường nữa, mà là một loại khô nóng đủ khiến người sinh ra cảm giác nghẹt thở, từ khi bọn họ vào thôn cho đến hiện tại, không hề cảm giác được một ngọn gió thổi lay cành cỏ nào, cây liễu rủ dễ đung đưa theo gió nhất ở bên hồ cũng chưa thấy nó lắc lư lấy một lần.
Vào đêm, đầy khắp núi đồi vang lên “tiếng gào thét” càng khủng khiếp hơn cả buổi tối, nếu không phải mọi người cùng chính tai được nghe thì cũng không dám tin đây là thật, động vật lớn nhỏ ở bên núi kêu gào, gia cầm và gia súc nuôi xung quanh cũng đáp lại theo, đặc biệt là những con chó đó gào lên như đứt từng khúc ruột, thôn Tô Gia là một sơn cốc khép kín, tuần hoàn, vang vọng không ngừng.
Cũng chỉ có thôn xóm cách tự nhiên gần như thôn Tô Gia mới có thể “giao lưu” với tự nhiên bằng cách như vậy, có thể thu được tiếng gào thét và cảnh báo của tự nhiên.
Cuối cùng chuyên gia phán định việc này vô cùng bất thường, chắc chắn sắp xảy ra một vài thảm họa tự nhiên hơn nữa còn không quá nhỏ, về phần là bão hay là động đất hoặc là cái khác thì cũng không dễ đoán, nhưng khả năng lớn nhất là mùa bão tới trước thời gian.
Tô Vệ Dân nói: “Tôi sống ở thôn Tô Gia mấy chục năm nay vẫn là lần đầu tiên gặp tình huống cực đoan như vậy, hôm nay lại nghiêm trọng hơn hôm qua, hôm qua cũng chưa rõ ràng như thế, ngày mai vẫn phải đẩy nhanh tiến độ gặt vội mới được, bằng không thật sự không kịp mất, trong ba ngày bão nhất định sẽ tới” Nếu như hôm qua vẫn chưa khẳng định được chắc chắn vậy thì ít nhất hôm nay ông ấy cũng chắc chắn hơn chín mươi phần trăm. Mắt thấy là thật tai nghe là giả, nghe người khác nói là một chuyện, chủ nhiệm Trần đích thân trải nghiệm lại là một chuyện khác, ông ta quyết định thật nhanh: “Tôi sẽ báo cáo tình hình về huyện ngay trong đêm, cố hết sức thông báo cho các xã viên tiến hành gặt vội trước khi trời sáng ngày mai, cho dù không phải bão thì tôi cũng chịu.
Chủ nhiệm Trần dẫn người đi ngay trong đêm, lời cảm ơn và xin lỗi ông ta không nói một câu nào, Tô Vệ Dân cũng không để ý nhưng ông ta sỉ nhục Tô Tiếu Tiếu rồi đi, khiến cục tức này ông ấy không nuốt trôi được: “Một câu xin lỗi không có đã đi, toàn người gì đâu?
Tô Tiếu Tiếu không để ý cho lắm, ba hoa chích chòe nói cô vài câu cũng sẽ không mất miếng thịt nào, cô càng
muốn biết rốt cuộc là ai ăn no rửng mỡ đi báo cáo cô, nhưng là phúc không phải họa là họa không thể tránh. Nếu không phải chủ nhiệm Trần tới, hôm qua cha cô cũng chưa chắc chắn mười phần mà đi báo cáo với huyện từ sớm. Nếu huyện không phê chuẩn, ông ấy cũng không thể tự ý gặt gấp lúa nước, đây cũng là lý do tại sao ông ấy phải tiền trảm hậu tấu.
Cho dù hôm nay có chắc chắn rồi ngày mai đi báo cáo, nhưng đợi lãnh đạo huyện dẫn người tới khảo sát cũng kéo dài hai ba ngày, không chắc bão và lãnh đạo người nào tới trước nữa. Bây giờ chủ nhiệm Trần vừa tới thuận tiện báo cáo tình hình lên trên, hiệu suất đã cao hơn rất nhiều, hy vọng có thể gặt gấp được nhiều lúa nước hơn, cứu vãn tổn thất một chút, nói một cách nghiêm túc thì người báo cáo đó xem như xem có lòng xấu làm việc tốt.
Hàn Thành bận rộn ở sân phơi thóc một ngày, trên mặt và trên người đều đã phơi nắng rớt một tầng da, làn da vốn dĩ trắng trẻo đã nhuộm một tầng đỏ hỏn còn kèm theo đau nhức, Tô Tiếu Tiếu nhìn vào mà đau lòng, thời buổi này cũng không có kem chống nắng nên cô chỉ đành tìm chút lô hội bôi cho anh.
Cô nhíu mày vừa bôi vừa thổi, đau lòng muốn xỉu: “Nắng cũng độc quá rồi, đám trẻ còn chưa phơi nắng thảm như anh, sao anh lại phơi đến bị thương như vậy chứ?”
Ngược lại Hàn Thành không để ý: “Nhiệt độ ở sân phơi thóc cao hơn một chút, những hạt thóc đó phơi một
ngày đã khô có thể đựng vào túi, mấy nhân dân lao động này như bọn họ thật sự biết làm, chỉ một ngày trong kho lương đã chất đầy không ít lương thực, dựa theo tốc độ này qua vài ngày nữa có thể thu hoạch xong” Tô Tiếu Tiếu lắc đầu nói: “Không phải cha em đã nói trong vòng ba ngày sẽ có bão tới sao, trừ phi thu hoạch suốt đêm bằng không sẽ không kịp, tóm lại có thể gặt về bao nhiêu thì tính bấy nhiêu.
Cô bỏ lễ hội xuống, thổi nhẹ lên chỗ cháy nắng của Hàn Thành: “Hàn Thành, trước đây khi chúng ta ở thị trấn Thanh Phong, mùa bão mỗi năm cũng là cuồng phong bão táp nhưng em tập mãi thành quen không cảm giác được bão đáng sợ bao nhiêu, có điều bây giờ em vừa nghĩ đến những bông lúa nặng trĩu đó có khả năng phải ngâm trong nước mọc mầm là tâm trạng lại vô cùng nặng nề, nông dân đều dựa vào trời để ăn cơm, quanh năm suốt tháng chỉ mong chờ khẩu phần lương thực mới, lỡ như ngay cả cơm cũng không ăn được thì thật sự…”
1006 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận