Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 703: Phiên ngoại: Cố Triển Vọng và Giang Tuyết 14

Hai người ăn xong bữa sáng lại cùng nhau ra ngoài, Cố Triển Vọng vô cùng lịch thiệp giúp cô ta kéo mở cửa ghế phụ lái.
Giang Tuyết nói: “Anh bận việc của anh đi, kêu Tiểu Đỗ đưa em qua rồi về đi, buổi tối tự em lái xe của đơn vị về.”
Cố Triển Vọng trực tiếp ngồi lên ghế lái, trước thắt đai an toàn cho cô ta sau đó lại thắt đai cho mình rồi mới khởi động xe: “Anh đưa em qua thuận tiện phát kẹo mừng” Giang Tuyết sững sờ, lắc đầu bảo: “Đừng, em không muốn khoe khoang như thế”
Cố Triển Vọng nắn cằm cô ta hôn một cái: “Cái này gọi là khoe khoang sao? Anh lấy bông hoa của quân khu sao
có thể giấu đi được? Nếu không phải em nói không được bày tiệc thì anh có thể bày tiệc cơ động ba ngày ba đêm cho tất cả mọi người đều biết anh lấy em?
Giang Tuyết: “..” Bông hoa của quân khu gì, cô ta không nhận.
Bỏ đi, thích phát kẹo mừng thì anh phát là đủ rồi.
Xe của Cố Triển Vọng có đăng ký, tuy rằng không thể vào quân khu nhưng dừng trước cửa vẫn được.
Giang Tuyết xuống trước, cầm túi kẹo và bánh đưa cho đồng chí đứng gác, kêu mấy người bọn họ chia nhau. Đồng chí đứng gác ở quân khu đã được vài năm, tin tức Giang Tuyết kết hôn đến hôm qua mới truyền đi, anh ta
liên tục nói chúc mừng lại ngại nhận nhiều kẹo như vậy: “Một người cầm hai cái chung vui là được, không cần nhiều như vậy đâu.
Giang Tuyết trực tiếp nhét kẹo và bánh vào lòng anh ta: “Chồng tôi mua cả xe, đều phát như vậy hết. Khỏi phải
nói, ngay cả bản thân cô ta cũng là lần đầu tiên thấy phát kẹo mừng như thế.
Đồng chí nói cảm ơn rồi bảo Giang Tuyết: “Chủ nhiệm Giang, cha cô tới được một lúc rồi, đi tìm lãnh đạo đó.
Giang Tuyết sững sờ: “Cha tôi?”
Trước đây Giang Hòe từng tới quân khu mấy lần, lại thêm trước khi ông ta nghỉ hưu cũng có chức vụ trên người, cũng quen biết hết lãnh đạo quân khu, trước đây đều là anh ta thông báo nên hiển nhiên anh ta cũng nhận ra. Cố Triển Vọng xuống xe, nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ cũng không thấy khó hiểu: “Có khả năng cha em đã chào hỏi với bên cục Dân Chính, hôm đó nếu không phải anh cũng chào hỏi với lãnh đạo cục Dân Chính trước
thì có khả năng giấy chứng nhận kết hôn không thuận lợi được đến vậy, phỏng chừng chúng ta nhận xong chứng nhận đã lập tức có người thông báo cho cha em biết”
Giang Tuyết nghĩ lại tình hình đăng ký kết hôn hôm đó, mới đầu hình như có vấn đề gì đó sau đó Cố Triển Vọng
tìm lãnh đạo mới giải quyết xong, cô ta còn tưởng vì thân phận kiều bào của anh ta nhưng xem ra không phải. Cố Triển Vọng lại nói: “Không sao, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ biết.
Ánh mắt của Giang Tuyết lạnh đi, sợ chính là sợ ngày này đến, cô ta vẫn chưa sống được mấy ngày tốt đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận