Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 421: Chiều

Cá Nhỏ cắn một miếng khoai lang không nhịn được mà gật đầu: “Ngon, ngon quá trời, khoai lang mà bà ngoại trồng đúng là ngon!”
Tô Tiếu Tiếu nói: “Bà ngoại biết cháu chắc chắn thích ăn như Cơm Nắm.
Cá Nhỏ gật đầu: “Thứ mà Cơm Nắm thích thì cháu cũng thích!”
Trụ Tử nhỏ cầm khoai lang đút từng miếng nhỏ cho em gái, Bánh Trôi nhỏ không thích ăn khoai lang cho lắm, ăn một chút rồi không ăn nữa, Trụ Tử nhỏ hỏi cô bé: “Vậy Bánh Trôi nhỏ thích ăn gì?”
Bánh Trôi nhỏ nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Trứng trứng”
Trụ Tử nhỏ ăn phần khoai lang còn thừa của Bánh Trôi nhỏ rồi gật đầu đáp: “Em đợi nhé, anh đi luộc trứng cho em ăn, Bánh Bao nhỏ, em ăn không?”
Bánh Bao nhỏ đang vùi đầu gặm khoai lang cũng không nghe rõ anh Trụ Tử nhỏ hỏi cậu bé ăn gì mà không
ngừng gật đầu: “Măm… măm…”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ: “Trụ Tử nhỏ đừng chiều hai em, đừng luộc, mới ăn trứng hấp với uống cháo xong, bây giờ lại ăn khoai lang, còn muốn ăn trứng luộc nữa à?”
Trụ Tử đáp: “Không sao ạ, nước trong nhà bếp vẫn còn nóng, Bánh Trôi nhỏ chưa ăn no, luộc quả trứng chỉ mất
vài phút thôi ạ. Trụ Tử nhỏ nói xong người đã đi vào nhà bếp.
Tô Tiếu Tiếu nắn gương mặt của con gái nhỏ: “Con đó, từ nhỏ đã thích dày vò anh Trụ Tử của con rồi.
Cô gái nhỏ hiện ra cái lúm đồng tiền nhìn mẹ: “Anh tốt…”
Tô Tiếu Tiếu nhìn con gái, lắc đầu: “Tốt cũng không thể dày vò như vậy được”
Ngày tháng trôi qua dần dần, cho dù là ban lãnh đạo bên trên thay đổi thế nào, thế giới bên ngoài nổi lên gió bão
ra sao đều không ảnh hưởng đến thôn Tô Gia và thị trấn Thanh Phong, cả nhà Tô Tiếu Tiếu đã trải qua năm một chín bảy lăm yên bình như vậy.
Một chín bảy sáu là một năm tai họa nặng nề, một năm này rất nhiều lãnh đạo quan trọng đều qua đời, cũng xảy ra rất nhiều thảm họa thiên nhiên, có thể nói là một năm khá khó khăn.
Kênh trên radio cũng không còn bị giới hạn ở kênh địa phương chỉ có tiếng địa phương nữa mà đã có thể bắt được mấy kênh, mỗi ngày Tô Tiếu Tiếu và lũ trẻ nghe được những tin tức này từ trong đài phát thanh, tâm trạng đều sẽ suy sụp và buồn bã theo.
Chớp mắt đã đến màu xuân năm một chín bảy bảy.
Mùa xuân một năm này thôn Tô Gia ngược lại xuất hiện vài chuyện vui, Tô Vệ Dân nghe lời khuyên của con gái,
trải
qua cố gắng và tích lũy kinh nghiệm trong hai năm này cuối cùng thôn Tô Gia cũng thành lập trang trại chăn heo, không chỉ đội sản xuất mà Tô Vệ Dân ở tham gia mà quy mô còn mở rộng trực tiếp ban ơn cho toàn bộ công xã, mà lão bí thư cũng chính thức nghỉ hưu, phiếu của các xã viên bầu cho Tô Vệ Dân nhận chức. Tô Vệ Dân trở thành bí thư nhiệm kỳ kế tiếp một cách hợp tình hợp lý, anh hai Tô Chấn Hoa của nhà họ Tô theo bên cạnh cha tôi luyện gian khổ nhiều năm cũng thuận lợi trở thành đội trưởng đội sản xuất nhiệm kỳ kế, kiêm quản lý trang trại chăn heo.
Thôn Tô Gia gửi thư báo tin vui thuận tiện hỏi hai năm này đã không có thanh niên trí thức về quê vào đội nữa, trí thức có lối vươn lên đã bắt đầu nghĩ cách liên tục về thành phố, thậm chí đã không còn người đeo băng tay đỏ đi trên đường nữa, người mua bán đồ cũng to gan hơn hẳn, trên cơ bản quy mô ở chợ đen đã có thể sánh ngang chợ bình thường, tuy rằng vẫn không thể trắng trợn bán đồ nhưng cũng không còn nghe nói ai bị bắt vì
đầu cơ trục lợi nữa.
Đến tháng tư, sau khi một đội ngũ nào đó tan tành, gia đình Dương Nam Hoài cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại về thành phố, bọn họ vốn cũng không làm sai chuyện gì, chỉ xem như tự nguyện về quê chấp nhận giáo dục trong trung nông và bần nông, có thông báo thu nhận của đơn vị ban đầu, phía bên Tô Vệ Dân cũng rất sảng khoái đóng dấu thả người đi, thật lòng chúc mừng bọn họ có thể về lại thành phố, đồng thời cũng cảm ơn sự cống hiến của cả gia đình bọn họ cho thôn Tô Gia.
Cả gia đình Dương Nam Hoài về thành người buồn nhất là Đại Bảo và Tiểu Bảo. Tiểu Bảo học hỏi rất nhanh, nhảy
cấp một năm, bây giờ cũng đã học lớp năm cùng Đại Bảo, Cơm Nắm và Trụ Tử. Đại Bảo chỉ cuối tuần và nghỉ lễ tết mới trở về học theo nhà thầy Dương, còn Tiểu Bảo có thể nói toàn bộ kiếp sống học sinh tiểu học của cậu bé đều là do cả nhà Dương Nam Hoài dẫn dắt, với trình độ kiến thức của cậu bé hiện tại cho dù có học cấp hai cũng chắc chắn không kéo chân. Cậu bé vô cùng biết ơn sự dẫn dắt của cả nhà thầy Dương cũng cảm thấy vô cùng luyến tiếc, nhưng cũng thật lòng cảm thấy vui vẻ vì bọn họ có thể về lại thành phố.
Trước khi đi cả nhà Dương Nam Hoài cảm ơn cả nhà Tô Vệ Dân đã chăm sóc nhiều năm như vậy, thuận tiện nói với Tô Vệ Dân một tin tức quan trọng rằng bọn họ là người nhà của Dương Mai – người vợ đã mất của Hàn Thành, cũng không phải cố ý giấu ông ấy mà là không muốn rước thêm thị phi cho nhà ông ấy.
1056 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận