Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 186. Hòa thuận

Chương 186: Hòa thuận
Chiếc xe đỗ trước thanh tuyên truyền lớn nhất của quân khu, Tô Tiếu Tiếu để ý thấy tấm bảng đen này lớn hơn một phần ba so với bảng đen bình thường. Cô ôm Bánh Đậu nhỏ xuống xe, thuận tiện mang theo bảng đen nhỏ đơn giản mà Hàn Thành làm cho cậu bé: “Bánh Đậu nhỏ ngồi ở đây nhìn mẹ vẽ có được không? Nếu cảm thấy nhàm chán thì dùng bảng đen nhỏ vẽ theo mẹ.”
Bánh Đậu nhỏ ôm bảng đen nhỏ ngồi xuống, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng…”
Tiểu Trương tìm đồ nửa ngày trên xe, qua một lúc mới bước tới nói: “Thật ngại quá đồng chí Tô, tôi quên mang theo bản thảo của cô mất rồi, như vậy đi, các cô đợi tôi ở đây một lát, tôi về lấy bản thảo rồi lại tới.”
Tô Tiếu Tiếu thấy anh ta cũng không hề hoang mang một chút nào, trong ánh mắt thậm chí còn có một chút vẻ cố tình khiêu khích, cô rất không thể hiểu được, cô tự hỏi chắc hẳn từ lúc tới đây mình chưa từng đắc tội với cậu ta, đừng nói là đắc tội mà trước khi tới đây, cô thậm chí còn chưa từng gặp cậu ta lần nào, thật sự không biết lòng căm thù này của cậu ta từ đâu mà tới.
“Không cần.” Tô Tiếu Tiếu gật đầu mình: “Đều ở chỗ tôi hết rồi.”
Tiểu Trương sững sờ, rất nhanh lại nói: “Cô biết nhưng tôi không biết.”
“Cậu không cần biết, nếu như chữ của cậu đẹp thì tôi sẽ khoanh một phạm vi ra để cậu điền phần chữ viết lên, còn nếu như chữ khó coi…” Tô Tiếu Tiếu thản nhiên nói, chỉ vào một vị trí phía trên: “Vậy thì đứng ở đó nhìn tôi làm xong rồi đưa tôi về đi.”
Cái này gọi là không thể không đề phòng lòng người, Tô Tiếu Tiếu lo lắng cậu ta lái xe đi sẽ không quay lại nữa nên mới lưu ý điểm này, nơi này là cửa lớn phía đông quân khu, cách khu gia đình ít nhất cũng phải vài cây, tạm thời không biết ý định thù địch của cậu ta từ đâu tới nhưng lỡ như anh ta bỏ cô và Bánh Đậu nhỏ ở lại nơi này, đến khi đó muốn đi đường về thật sự là khóc không ra nước mắt mất.
Sắc mặt của Tiểu Trương trở nên hơi khó coi, nghẹn nửa ngày mới đáp một câu: “Tôi không phải tài xế!”
Tô Tiếu Tiếu cũng không phí lời với cậu ta, trực tiếp khoanh một phạm vi cần phải vẽ ra rồi đưa tài liệu trên tay cho cậu ta, chỉ vào phần để trống: “Vậy làm phiền đồng chí Tiểu Trương viết mấy chữ cho tôi xem đi.”
Sắc mặt của Tiểu Trương biến thành màu gan heo: “Cô không phải lãnh đạo của tôi, tôi không cần nghe cô chỉ huy.”
Tô Tiếu Tiếu nhìn cậu ta với vẻ dù bận vẫn ung dung: “Vậy lãnh đạo, cậu chỉ huy tôi đi, tôi nghe cậu chỉ huy.”
Tiểu Trương: “Cô…” Tuy rằng cô không phải lãnh đạo nhưng trước khi ra khỏi cửa Từ Đạt Mộc đã dặn dò cậu ta tất cả đều phải nghe theo Tô Tiếu Tiếu và để cô chỉ đạo, chính chuyện này mới khiến cậu ta vô cùng bất mãn.
Cậu ta tới đội tuyên truyền đã hơn ba năm, việc trong việc ngoài đều nhúng một tay vào, cậu ta tự cho rằng năng lực nghiệp vụ của mình cũng không tệ, lần này vừa vặn tay của Lý Mẫn bị thương, cậu ta tưởng loại nhiệm vụ này sẽ trực tiếp rơi lên đầu anh ta nhưng nào có ngờ giữa đường sẽ nhảy ra một Trình Giảo Kim, có một Tô Tiếu Tiếu xuất hiện trực tiếp cuỗm mất nhiệm vụ này đi?
Đội trưởng Từ rất quý mến Tô Tiếu Tiếu, trước khi ra ngoài đã nhiều lần dặn dò Tô Tiếu Tiếu nói gì thì làm như thế, cậu ta không hiểu nổi một ngày phụ nữ gia đình cả ngày ở nhà chăm con, ngay cả làm việc cũng phải dẫn con đi theo rốt cuộc dựa vào cái gì?
Tô Tiếu Tiếu rất nhanh đã dùng hành động thực tế của mình nói cho anh ta biết dựa vào cái gì.
Tuy rằng khi ăn cơm trưa đã nói với đám trẻ phải ngoan ngoãn về nhà sau khi tan học mà không được đi đâu hết, đói rồi thì tìm đồ ăn vặt ăn lót dạ trước, rồi ngoan ngoãn ở trong nhà đợi cha mẹ về.
Nhưng dù sao một đứa sáu tuổi, một đứa năm tuổi, có hiểu chuyện đến đâu cũng chỉ là một đứa trẻ nên Tô Tiếu Tiếu vẫn không yên tâm, muốn làm xong sớm để về sớm một chút.
Thế nhưng Tiểu Trương này nhàn rỗi kiếm chuyện, cô nghe mà đầu óc phát đau lên được, chỉ có chút việc như vậy, cần gì phải lắm chuyện như thế?
Tô Tiếu Tiếu dứt khoát quyết đoán, dựa theo phương án thiết kế trước đó, chỗ nào nên vẽ nhân vật, chỗ nào nên vẽ hoa mẫu đơn, chỗ nào nên viết biểu ngữ đỏ, chỗ nào nên viết tiêu đề phụ để vạch sẵn khung chỉnh thể ra trước.
Tiểu Trương vốn rất ngông cuồng, ngay khi nhìn thấy Tô Tiếu Tiếu chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã thuận tay vẽ ra khung lớn, khiến miệng của anh ta đã ngạc nhiên đến mức có thể nhét vào một quả trứng gà.
“Cậu không biết chữ hay là chữ xấu?” Tô Tiếu Tiếu thật sự rất cạn lời, một thanh niên thoạt nhìn rất thông minh lanh lợi, sao lúc làm việc lại thiếu tự nhiên như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận