Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 561: Đặt đồ

“Chị biết nó không tên là mây trắng, chị chỉ cảm thấy nó lớn lên giống một đám mây trắng thôi nhưng quả thực
nó cũng rất giống kẹo bông gòn, có điều lại không giống chó trên thảo nguyên của bọn chị chút nào. Mộc Tiểu Thảo nhìn chằm chằm vào Kẹo Bông Gòn không chớp mắt, trẻ con nhà chị Tiếu Tiếu đáng yêu cũng
thôi đi, ngay cả chó cũng đáng yêu như vậy, còn có nhân viên phục vụ lỗ tai đỏ hồng đang bưng thức ăn qua đó cũng rất đáng yêu.
Mộc Tiểu Thảo đứng dậy: “Để em làm cho, sao em có thể để ân nhân bưng cơm cho em được.
Trần Bình An không biết làm thế nào, màu đỏ trên lỗ tai đã lan đến tận cổ luôn rồi, chỉ đành bảo: “Cô ngồi xuống
trước đi, rất nóng”
Tô Tiếu Tiếu dẫn ba đứa lớn bưng cơm qua: “Tiểu Thảo, em đừng rước thêm phiền, nhường chỗ cho Bình An đặt
đồ ăn đi”
Mộc Tiểu Thảo chỉ đành tránh qua một bên, Trần Bình An đặt nồi đất trong tay xuống nói một câu “cô đừng gọi
tôi như vậy nữa, nói xong lập tức quay người đi ngay, trông có vẻ hơi chạy trối chết. Hôm nay món cung cấp trong tiệm là cơm thịt kho nên khắp căn phòng thoang thoảng mùi thịt heo, dựa theo
tập tục truyền thống mà nói thì Mộc Tiểu Thảo thậm chí không nên ngồi chung bàn ăn với người ăn thịt heo, chẳng qua ra ngoài rồi, quy tắc ở trong lòng cũng không thể quá chú trọng được. Tô Tiếu Tiếu ngồi bên cạnh Mộc Tiểu Thảo, hỏi cô ta: “Sao em biết Bình An vậy?”
Mộc Tiểu Thảo thổi mì nóng hổi, húp sụp một miếng rồi dựng ngón tay cái, nói một câu “ngon tuyệt” xong mới
đáp lại câu hỏi của cô: “Khi vừa xuống xe lửa gặp phải cướp, là ân nhân vừa vặn đi tới nhà ga đón người đã giúp
em chặn tên cướp lại giao cho công an, nhưng ngay cả tên cũng không để lại đã đi mất rồi, em cũng không biết
nên cảm ơn anh ấy thế nào.
Tô Tiếu Tiếu: “Vậy cũng thật trùng hợp.
Tiểu Thảo gật đầu: “Em cũng không biết sẽ gặp được anh ấy ở đây, chị Tiếu Tiếu, anh ấy là trợ thủ chị mời
Mộc
tới
sao?”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Không phải, tiệm này là chị và mẹ Bình An cùng nhau hợp tác mở” Mộc Tiểu Thảo hiểu ra, đảo đôi mắt nói: “Chị Tiếu Tiếu, em muốn báo đáp ân nhân thế này, sau này khi không có
tiết em sẽ qua đây giúp bọn chị, em không cần tiền lương, cứ cho em một bát mì chay như vậy là được rồi. Tô Tiếu Tiếu: “Cái này chị cũng không quyết định được, tự em hỏi Bình An đi, nhưng chị cảm thấy cậu ấy chắc hẳn không đồng ý đâu, con người cậu ấy không tồi, giúp em cũng không phải vì muốn sự báo đáp của em” Mộc Tiểu Thảo đáp: “Em biết chứ, tóm lại cho dù anh ấy có đồng ý hay không, sau này khi không có tiết và cuối
tuần em đều sẽ tới giúp chị?
Đột nhiên Cơm Nắm gian trá bảo: “Chị Tiểu Thảo, chị tới là để ngắm anh Bình An đúng không?” Mộc Tiểu Thảo chớp mắt: “Chị ngắm anh ấy làm gì? Đồng chí nữ trên lưng ngựa như bọn chị không nợ ân tình,
ngắm anh ấy có thể báo đáp ơn được sao?”
Cơm Nắm: “…”
,
Tô Tiếu Tiếu chỉ cười mà không nói.
Trong lúc nói chuyện, Bánh Bao nhỏ đã ăn xong một bát cơm thịt kho, tự mình ôm nồi đất chạy bịch bịch bịch đi
kêu chú lão Dương thêm cơm cho mình, sau đó lại bưng nửa nồi cơm chạy bịch bịch bịch về.
Mộc Tiểu Thảo: “Bánh Bao nhỏ, em ăn nhiều cơm như vậy sao?”
Bánh Bao nhỏ lắc đầu: “Sáng nay em ăn nhiều quá khiến dạ dày không ổn cho lắm, nên chỉ ăn có nhiêu đây thôi
à”
Mộc Tiểu Thảo: “?” Đứa bé mấy tuổi như em ăn “chút này thôi” đã gấp một phẩy năm lần lượng cơm của chị rồi,
nếu như ăn no thì phải bao nhiêu hả?
“Chị Tiếu Tiếu, lượng cơm của con nhà anh chị đều lớn như vậy sao? Nuôi cậu bé phải tốn bao nhiêu tiền?”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Ăn nhiều hay ít đều phải ăn no, chị mở tiệm cơm là để nuôi con mà. Bánh Bao nhỏ có hơi không vui rồi đấy, cậu bé ăn không nhiều mà? Hôm nay ăn ít hơn hẳn nửa nồi cơm đấy chứ.
Cơm Nắm bảo: “Chị Tiểu Thảo, chị không cần lo mẹ em không nuôi nổi bọn em, tiền nhuận bút mà bọn em kiếm
đủ để nuôi mười Bánh Bao nhỏ, em trai yên tâm ăn đi, anh nuôi được”
Mộc Tiểu Thảo nghĩ đến tranh dài kỷ trên nhật báo đó mới chột dạ giải thích: “Chị xin lỗi Bánh Bao nhỏ, không
phải chị có ý đó đâu, chỉ là chỉ là… em ăn cơm ngon quá khiến chị không nhịn được mà cảm thán thôi, lần sau
em tới nhà ăn trường học bọn họ, chị sẽ mời em ăn no một bữa, ăn gì cũng được.
Bánh Bao nhỏ chỉ cần có đồ ăn là rất dễ dỗ: “Thật sao ạ? Chị nói thì phải giữ lời đó nha.
Mộc Tiểu Thảo thở phào nhẹ nhõm một hơi, thật sự sợ một câu nói vô tâm của mình làm tổn thương lòng tự
trọng của bạn nhỏ: “Nói lời phải giữ lấy lời, các em đều tới, chị mời hết.
1021 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận