Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 85. Gia đình ấm áp

Chương 85: Gia đình ấm áp
Hai đứa nhỏ đã xử lý xong ốc cũng đã đến giờ học của Cơm Nắm, Tô Tiếu Tiếu bắt đầu dạy cậu bé viết thiên bàng bộ thủ, phối hợp với những chữ Hán đơn giản như “nhân khẩu thủ.”
Trụ Tử nhỏ cũng đến giữa tháng chín mới học tiểu học và cũng sẽ học những nội dung này, nên Tô Tiếu Tiếu lấy một quyển vở mới và bút chì cho cậu bé, kêu cậu bé học chung với Cơm Nắm.
Mới đầu Trụ Tử lắc đầu không đồng ý, những quyển vở và bút chì này quá đắt, cậu bé không nỡ dùng.
Tô Tiếu Tiếu nói những thứ này vốn không đáng giá gì, đặt ở đó đều là giấy vụn, chỉ có người chăm chỉ để lại dấu vết nỗ lực ở trên đó mới có thể thể hiện giá trị chân chính của nó.
Lần đầu tiên Trụ Tử nhỏ bé nghe được lời lý luận như vậy cũng bị cảm động sâu sắc, cậu bé còn phát hiện ra chữ mà Cơm Nắm viết còn tốt hơn cả của cậu bé nên cũng không từ chối nữa.
“Dì Tô, dì dạy còn hay hơn cô Trình của bọn cháu nữa.” Trụ Tử nhỏ nói từ tận đáy lòng.
Lại là cô Trình, sao ở đâu cũng nghe thấy cô ta vậy, suýt chút nữa Tô Tiếu Tiếu còn cho rằng toàn bộ trường tiểu học ở quân khu chỉ có một mình cô ta là giáo viên.
“Cháu lấy sách giáo khoa của cháu qua đây cho dì xem, sau này mỗi ngày tới đây học chung với Cơm Nắm.” Tô Tiếu Tiếu suy nghĩ cứ dứt khoát dạy theo hệ thống trong sách giáo khoa đi, ngược lại Trụ Tử nhỏ cũng có sách giáo khoa.
Trụ Tử nhỏ cúi đầu không nói gì.
Tô Tiếu Tiếu cho rằng cậu bé không thích: “Sao vậy? Cháu không thích sao?”
Trụ Tử nhỏ bé lắc đầu: “Không phải đâu dì Tô, bà nội lớn tuổi rồi, cháu phải giúp bà làm việc nên không có khả năng ngày nào cũng tới học.”
Tô Tiếu Tiếu xoa đầu cậu bé, cảm thấy rất đau lòng, đứa trẻ này ngoan biết bao, cậu bé chỉ mới sáu tuổi mà thôi.
“Đợi bà nội về rồi dì bàn bạc với bà nội xem thế nào, cháu không cần lo lắng.” Nếu không biết thì bỏ đi, dù sao bây giờ cô cũng không thể nhìn một đứa trẻ ngoan như vậy bị phá hủy được.
Thời gian cũng không còn sớm nữa, hai đứa nhỏ làm bài còn Tô Tiếu Tiếu bắt đầu đi xào ốc.
Ốc đồng muốn ngon thì tía tô chính là bí quyết mấu chốt, Tô Tiếu Tiếu thái rất nhiều lá tía tô dự phòng, còn có các loại nguyên liệu khác như gừng, hành, tỏi, hoa hồi và hoa tiêu cũng đều thêm vào một ít.
Đáng tiếc không đủ dầu, nhưng lượng ốc quá nhiều nên Tô Tiếu Tiếu vẫn cắn răng xối một vòng dầu lạc, ngoại trừ lá tía tô và hành lá ra toàn bộ nguyên liệu phối hợp đều xào thơm, sau đó cho toàn bộ ốc vào trong, sau khi xào qua lại thêm muối và xì dầu vào đảo thêm, cuối cùng rưới một vòng rượu trắng, đậy nắp lên đợi ốc chín là được.
Tô Tiếu Tiếu chuyển ngó sen đã đun gần chín vào trong nồi đất rồi đặt trên bếp than để nó sôi chậm, sau đó dùng nồi đã trống hấp cơm khoai lang.
Tất cả đều chuẩn bị xong xuôi, còn lại để chờ thời gian.
Làm xong những việc này, Tô Tiếu Tiếu nghe thấy bên ngoài có người đang chửi mát: “Cũng không biết nhà này mỗi ngày nấu cái gì mà chó nhà hàng xóm không thể ngồi yên, thèm chết người!”
Tô Tiếu Tiếu cạn lời.
Được rồi, người ta đang trá hình khen tài nấu nướng của cô đây mà.
Cô sẽ không thừa nhận nguyên liệu tốt lại thêm chảo lớn, bếp lò dù có đun thắt lưng cũng ngon đâu.
“Cơm Nắm, sao mẹ em nấu ăn lại thơm như vậy? Ngày nào cũng thơm như vậy sao?” Trụ Tử nhỏ không nhịn được mà nuốt nước miếng, lén hỏi Cơm Nắm.
Bát canh cá mà lần trước dì Tô cho cậu bé đã là thứ ngon nhất mà cậu bé từng ăn qua, nhưng mùi hương này ngửi thôi đã không chịu nổi rồi, nhà bọn họ thường xuyên ăn ốc cũng không có vị này.
Cơm Nắm nhỏ thấy nhưng không thể trách, khẳng định: “Mẹ em nấu gì cũng là món ngon nhất trên đời hết, cơm của mẹ mãi mãi là món ngày mai ăn còn ngon hơn.” Cơm Nắm nhỏ hít một hơi thật sâu, thơm quá đi, cậu bé thở dài như một người lớn và nói: “Hôm nay lại thơm hơn hôm qua và ngày mai sẽ còn thơm hơn thế, không tin ngày mai anh đợi mà xem!”
Trụ Tử nhỏ bé không thể tưởng tượng ra được.
Đợi Tô Tiếu Tiếu chỉ dẫn hai cậu bé học bài xong, Bánh Đậu nhỏ lại lén nhìn các anh viết gì rồi mình cũng vẽ trên mặt đất theo, lúc này mặt trời cũng dần xuống núi.
Trước khi một tia nắng chiều chìm xuống, Hàn Thành cuối cùng cũng về đến nhà hiển nhiên cùng về với anh còn có bác sĩ Trần thô kệch kia nữa.
Hôm nay anh ta vẫn bị Hàn Thành chặn ở ngoài cửa.
Bác sĩ Trần dùng một tay đè cửa: “Này chủ nhiệm Hàn, hôm nay em được chị dâu đích thân mời tới nhà anh làm khách đấy nhé, anh cũng không thể đuổi người đi được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận